Chương 2.1
Nếu thật sự dựa theo thủ đoạn trả thù trước kia của người nào đó, buổi sáng bắt được nhược điểm của cô, gần như cô có thể suốt đêm phải thu dọn hành lý bị ném về Giang Châu.
-
Hết lần này tới lần khác bốn tiết học trôi qua, cô đều không tìm được cơ hội xin lỗi anh.
Ông trùm này, lúc lên lớp tư thế ngồi tùy ý, nhưng nghe giảng rất nghiêm túc, vừa đến giờ tan học lập tức nằm sấp trên bàn, cả người tỏa ra bầu không khí "Ai dám đến quấy rầy tôi thử xem", cũng không ai dám chọc vào.
Gần trưa rồi, mà mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Bùi Tang Du cảm thấy phiền não.
Tiết học cuối cùng là môn hóa học, là môn của cô Bán Tiên, thoạt nhìn mọi người vẫn rất sợ bà ấy, mỗi người ánh mắt đều trống rỗng, cố gắng chống cự tinh thần nhìn lên bảng đen.
Gần đến giờ tan học, Bùi Tang Du thừa dịp bà ấy xoay người viết bảng, cô lập tức viết lời xin lỗi cùng với nguyên nhân hậu quả xé quyển sổ tay của anh vo tròn lại, ném qua lối đi.
Viên giấy đập vào mu bàn tay của đối phương, lăn sang một bên.
Chu Cẩn Xuyên đưa tay đẩy qua, nghiêng đầu nhìn cô, hàng lông mày nhướng lên.
[ Có chuyện gì?]
Bùi Tang Du từ thiện nở nụ cười, nâng cằm lên, ý chỉ bảo viên giấy.
[ Xem một chút đi.]
Chu Cẩn Xuyên rũ mắt xuống, ngón tay thong thả cầm lấy viên giấy kia, anh không tháo ra, nó giống như quả óc chó lăn trong lòng bàn tay anh.
Hai phút trôi qua, anh ngắm nghía như đang nghiện, ngón tay thay đổi càng thêm linh hoạt.
Một vài ý nghĩ.
Luyện tập giải trí trước tuổi già, có phải không?
Bùi Tang Du thở dài, xé tờ giấy lần nữa, sao chép lại lời vừa rồi.
Nhưng khi ném qua, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, đơn thuần mệt mỏi.
Viên giấy mới được ném qua nằm gọn trong lòng bàn tay của Chu Cẩn Xuyên, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay anh khá rộng, hai viên giấy kia đối với lòng bàn tay của anh rất dư thừa.
Cứ như vậy một tay bọc lấy viên giấy, tay kia nhàn nhã xoay bút, bộ dạng của thiếu gia rảnh rỗi không có việc gì làm.
Bùi Tang Du hơi thiếu kiên nhẫn.
Cô cũng không muốn đuổi theo gây phiền phức, nhưng người ngồi đó, chính là một quả bom hẹn giờ.
Thật vất vả mới chuyển trường sang đây, cô không thể xảy ra sai sót gì.
Cô miễn cưỡng viết xong tờ giấy thứ ba, lúc ném qua, có tiếng cót két trên bảng đen, viên phấn gãy đôi thành hai đoạn, đột nhiên cô Bán Tiên ngừng bút quay đầu lại.
Bà ấy nhìn theo viên giấy kia, từ giữa không trung đập vào mặt bàn của Chu Cẩn Xuyên.
Bùi Tang Du: "…"
"Tất cả đều đã nghe đến mệt mỏi, vậy thì tán gẫu hai câu đi." Bán Tiên xột xoạt đem số phấn còn lại chia thành nhiều phần, cười tủm tỉm nói: "Chu Cẩn Xuyên, gần đây tôi thấy em cung mệnh đại hạn, sao Hồng Loan đang di chuyển, có số đào hoa."
Chỉ một câu nói lập tức đánh thức người trong mộng.
Hơn phân nữa số bạn học đang buồn ngủ, ngủ gật cũng ồn ào theo.
"Bán Tiên, cô nói cái gì, lúc nào mà cậu ấy không đào hoa?"
"Đúng vậy, nhìn dung mạo của cậu ấy hoàn toàn không có trang bị kỹ thuật."
"Cô và thầy bói ở cửa nhìn tôi, nói mẹ tôi sinh ra một đứa con trai nhất định có tiêu chuẩn trình độ."
"Cười chết, cô Bán Tiên cô giúp em coi lúc nào thì sao Hồng loan của em di chuyển đi."
......
Bị gọi tên, Chu Cẩn Xuyên đạp lên lan can dưới bàn học, ngửa ra sau: "Thật không, ở chỗ nào vậy."
"Người ném cho em viên giấy, chính là duyên của em." Cô Bán Tiên nửa đùa nửa thật nói.
Hai người có liên quan đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp học, ném giấy mấy lần cũng không ai chú ý, kích động đến mọi người, bọn họ náo nhiệt hét lên phấn khích, nhảy lên nhảy xuống giống như tham mưu trong ruộng dưa.
Nghe được câu "chính là duyên", Bùi Tang Du không nhịn được trợn trắng mắt, kỹ thuật bói toán của bà ấy còn phải luyện tập thêm.
Từ từ đều là nghiệt duyên, không thể nghiệt hơn nữa.
Bán Tiên chống tay lên bục giảng, hướng dẫn từng bước: "Trên tờ giấy viết cái gì, đừng keo kiệt như vậy, em nên hào phóng chia sẻ một chút."
Hóa ra là đang chờ như vậy.
Bùi Tang Du nhìn thẳng phía trước, mặt không chút thay đổi, cô sợ chính mình bị bại lộ.
Trong chút ánh sáng còn lại, nhìn thấy bàn tay thon dài của anh lưu loát mở tờ giấy ra.
… Sự nghiệp chuyển trường gập gềnh của cô sắp kết thúc.
"Cô ấy nói, bạn học Chu Cẩn Xuyên…" Chu Cẩn Xuyên dừng một chút, có chút ý tứ khiến người ta tò mò.
【… Trong ngày gió mùa thu lạnh lẽo này, không cẩn thận chọc cậu tức giận, tim của tôi cũng như đao cắt, đứng ngồi không yên. Đừng nhìn bề ngoài của tôi bình thản, đợi đến nửa đêm nằm mơ nhớ lại, sẽ từ trên giường ngồi dậy hung hăng tát mình một cái, nói một câu tôi thật đáng chết. Nhưng chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, cậu là đại nhân rộng lượng như thế, không cần so đo với tôi có được không? Nguyên nhân của sự việc là như vậy...]
Bùi Tang Du đối với lời xin lỗi phóng đại của mình sao chép ba lần, nhớ lại một chút, lập tức bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Được rồi, cứ đọc hết ra đi để cho cô mất mặt.
Trả thù đi, bây giờ nhân dịp này.
"Vật phản ứng phương trình trên bảng đen có phải đã viết sai không?" Chu Cẩn Xuyên nhìn tờ giấy, biên soạn ra một câu: "Là natri hydro sulfur và natri bicacbonat."
Bùi Tang Du kinh ngạc nhìn anh.
Ánh sáng giữa trưa cắt ngang bàn học của anh thành hai nửa sáng và tối, thiếu niên thư giãn dựa vào ghế sau dựa vào ánh mặt trời, mái tóc ngắn tối màu bị phủ một tầng ánh sáng rất nông.
Hình ảnh này, quả thực là Văn Thù Tái Thế, Phật Độ Kim Thân.
Anh đã giúp cô che dấu.
Bán Tiên hài lòng gật đầu, nhìn mọi người, âm lượng cao lên bắt đầu răn dạy: "Vẫn là có người đang nghe giảng rất tốt, mỗi ngày đều biết nghe bát quái, bây giờ Phật tổ cũng không thu nhận đại học trở xuống, nghe bát quái có thể thi đại học sao? Muối thường và axit đa nguyên axit thường không thể tồn tại cùng một lúc, tôi đã nói bao nhiêu lần không nhớ sao?"
Cách tiếp cận quá sâu sắc, cả lớp rơi vào tình trạng đờ đẫn.
"Qua hai ngày nữa sẽ có kỳ thi hàng tháng, nếu ai tiếp tục sai đề tương tự chép phạt cho tôi một trăm lần." Bán Tiên gõ bảng đen, giải đáp sai lầm, xóa đi viết đáp án mới: "Chu Cẩn Xuyên tan học đến văn phòng tôi một chuyến, chúng ta nói chuyện."
Anh có tố cáo cô không?