Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư

Chương 4: Ăn Miếng Trả Miếng

Khóe môi Diệp Dao Quang khẽ cong lên, vô cùng hứng thú mà ước tính giá trị của bội kiếm.

“Ly vương điện hạ, ngài là con ruột của bệ hạ, thân phận cao quý. Nhưng chuyện này là do ngài động thủ trước, là ngài sai.”

Ai động thủ trước thì người đó sai.

Linh Nhân giả như Quân Vô Trần động thủ, vung kiếm đánh gϊếŧ một Diệp Dao Quang tắc nghẽn kinh mạch. Một đại nam nhân bắt nạt một nữ tử thể chất yếu đuối thì trăm sai vạn sai đều là Quân Vô Trần sai.

“Ta là con gái của Tể tướng, không quyền không chức, là một dân thường. Nhưng cũng không phải là người ngài muốn đánh thì đánh, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ.”

Diệp Dao Quang đứng thẳng ưỡn ngực, một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt như thể lúc nào cũng sẵn sàng khẳng khái đi chết.

“Được thôi, nếu ngài muốn náo đến ngay cạnh bệ hạ thì bây giờ chúng ta đi. Bệ hạ anh minh uy vũ, sẽ tra rõ đến từng chân tơ kẽ tóc. Ta tin bệ hạ nhất định sẽ trả lại công bằng cho dân nữ là ta đây.”

Đồng tử Quân Vô Trần đột nhiên thu bé lại như hạt đậu.

Náo loạn đến trước mặt bệ hạ sao?

Cho Quân Vô Trần một trăm lá gan hắn cũng không dám!

Ai ai cũng biết, Diệp Dao Quang tắc nghẽn kinh mạch, là một phế vật không thể tu luyện.

Hắn ta bại trong tay một phế vật. Phụ hoàng hắn nhìn thấy thì hắn đến một phế vật cũng không bằng.

Không bằng cả một phế vật, thì cho dù hắn có là con trai ruột của bệ hạ đi chăng nữa, thì bệ hạ cũng sẽ không chủ trì công đạo cho hắn ta.

Quân Vô Trần bị Diệp Dao Quang chặn đứng đến không thốt lên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt căm thù như muốn ăn thịt người trừng mắt nhìn Diệp Dao Quang.

Diệp Dao Quang bày ra vẻ mặt thờ ơ, tay sờ lên mặt Diệp Khuynh Tiên, dịu dàng bóp hai má của nàng ta.

“Tỷ tỷ, ta…..”

“Xuỵt, không cần phải nói. Ta sợ lát nữa muội sẽ sức cùng lực kiệt.”

Diệp Dao Quang quăng bội kiếm đi, khởi động chân tay, vặn vặn mười ngón tay, giơ cao hai tay. Hai tay mở rộng, mạnh mẽ không ngừng tát vào mặt Diệp Khuynh Tiên.

Chát chát chát. Cú tát liên hoàn này là Diệp Dao Quang vất vả ba năm mới luyện thành đó.

“Đủ rồi.”

Quân Vô Trần không nhìn nổi nữa.

“Diệp Dao Quang, dưới con mắt sờ sờ của bao nhiêu người, lẽ nào ngươi muốn đánh chết Tiên nhi? Mặc dù Tiên nhi chỉ là thứ nữ của Tể tướng nhưng cũng là muội muội ruột của ngươi mà.”

Năm lần bảy lượt cắt ngang nàng, Diệp Dao Quang liền lạnh lùng nhìn Quân Vô Trần cảnh cáo.

“Chó lại đi bắt chuột, quản chuyện không đâu à. Đây là việc riêng của Diệp gia, không đến lượt một người ngoài như ngài khoa tay múa chân.”

Quân Vô Trần đáp:

“Trên đường thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Ngươi sỉ nhục một nữ tử yếu đuối như vậy, ngươi có còn là người không?”

Diệp Dao Quang lạnh lùng đáp:

“Ta hài lòng, ta vui vẻ đấy. Ngươi quản được à?”

Quân Vô Trần tức không chịu được, trên trán lộ ra gân xanh.

Nếu như không phải vì đánh không lại Diệp Dao Quang, thì lần này hắn nhất định sẽ khiến Diệp Dao Quang đẹp mặt.

Nói không lại Diệp Dao Quang, đánh cũng không lại Diệp Dao Quang, Quân Vô Trần cảm thấy bản thân hắn chính là phế vật.

Diệp Dao Quang lại vả xuống mặt Diệp Khuynh Tiên mấy chục cái tát. Tay nhói đau rồi mới dừng lại, tuy là chưa thỏa mãn.

“Ngươi qua đây một chút.”

Diệp Dao Quang vẫy vẫy tay, nha hoàn bên cạnh Diệp Khuynh Tiên mới chậm chạp chạy lại.

“Nào, thay bổn tiểu thư dạy dỗ chủ tử ngươi kính già yêu trẻ đi.”

Diệp Dao Quang lấy kim châm trong túi ngực ra vất cho nha hoàn.

Nha hoàn nơm nớp lo sợ cầm lấy kim châm.

“Đại tiểu thư, người muốn nô tì làm gì ạ?”

Diệp Dao Quang nhàn nhạt đáp:

“Dùng cây kim này đâm thật sâu lên người chủ tử nhà ngươi. Để cho nàng ta nhớ thật rõ, có những chuyện không được làm.”

Nha hoàn vội quỳ phịch xuống.

“Đại tiểu thư, nô tì không dám. Nhị tiểu thư là chủ tử, sao nô tì dám chứ?”

Lông mày Diệp Dao Quang hơi cau lại, nói:

“Ta nhớ là ngươi đã kí khế ước tử rồi phải không?”

Nha hoàn gật gật đầu.

Diệp Dao Quang lại nói:

“Đã kí khế ước tử rồi thì ngươi sống là người của Diệp gia, chết là ma của Diệp gia. Dựa theo pháp lệnh triều ta, ta có gϊếŧ ngươi cũng không tính là phạm pháp.”

Nha hoàn mặt mũi trắng bệch, ra sức khấu đầu xin tha.

“Hoặc là ngươi phải chết, hoặc là chủ tử ngươi đau một chút. Ngươi tự chọn đi!”

Diệp Dao Quang ngồi trên bậc thềm trước cửa, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt vô tình.