Tên sắc ma này, cô mệt mỏi vịn vào đầu vai anh, mặc cho anh lại ôm lấy eo cô, côn ŧᏂịŧ to dài vừa đi vừa cọ sát, khiến nơi đó mất hồn như không phải của cô nữa.
Hoa huyệt chặt chẽ bị côn ŧᏂịŧ nhét vào không còn kẽ hở, đương nhiên nước cũng không chui vào, thân thể trắng nõn bị người đàn ông đưa lên đưa xuống, hung tợn va chạm, đi vào tận nơi sâu nhất, vừa vào tử ©υиɠ, anh liền gầm nhẹ, phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.
Vốn là tử ©υиɠ đã được cho ăn no, lại bị phun vào, bụng dưới nhô lên, thoạt nhìn trông như mang thai ba tháng.
“Căng cứng rồi…” Cô cắn môi, thân thể bị bắn đến mức run rẩy, “Cố Dạ Bạch… Anh chính là tên sắc ma giấu nghề, biếи ŧɦái.”
“Đối với em, anh chính là tên biếи ŧɦái.” Rút ngón tay trong hậu môn ra, ôm lấy cô, hai chân cô treo lên hông anh, ôm cô đi về phía xe.
Mặc dù bước đi, nhưng côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt vẫn không mềm xuống, vẫn luôn cứng rắn ở bên trong, chặn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong đó, “Cố Dạ Bạch, bụng em to quá, anh đừng ở trong nữa, để nó chảy ra đi.”
“Nó? Cái gì?” Anh suy nghĩ nheo mắt lại, ra vẻ không hiểu.
“Tinh… Tϊиɧ ɖϊ©h͙…” Cô ngượng ngùng nói.
“Cái đó à,” anh kéo dài âm cuối, “An An, em có đồng ý làm bạn gái anh không? Đồng ý thì anh sẽ lùi ra ngoài.”
Dung An nhăn mày, đôi mắt sáng lấp lánh chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, thở dài, hai người bọn họ đều như bây giờ rồi, “Em đồng ý.”
Cố Dạ Bạch thân mật hôn lên trán cô, khó nén nổi vui sướиɠ, chẳng qua vẫn nặng trĩu như cũ, trịnh trọng nói, “Đàn em, về sau anh sẽ đối tốt với em, chỉ có mình em thôi.”
Không hổ là Cố Dạ Bạch, tỏ tình cũng thú vị như vậy. Quả nhiên, những người học IT đều không có gì lãng mạn cả.
Đi đến bên xe, anh đang chuẩn bị thả cô xuống, nào ngờ hoa huyệt mềm mại như sống lại, liên tiếp mυ'ŧ anh vào, muốn thoát khỏi lửa nóng cũng không có cách nào.
“Xem ra là ăn chưa đủ?” Anh thẳng lưng, nhanh chóng cử động mấy cái, âm thanh bành bạch vang lên, khiến cả khuôn mặt cô đều nóng như lửa đốt, thế nhưng cảm giác sưng to ở bụng dưới khiến cô không thể tiếp nhận được nữa.
“Đừng… Anh đi ra… Đừng cử động nữa…”
“Vậy em đừng mυ'ŧ nữa.”
“Được…”
Đã đến bên cạnh xe, cô được đặt xuống, côn ŧᏂịŧ lùi ra ngoài, thậm chí còn có thể cảm giác được hoa huyệt no căng đang co rút mãnh liệt, muốn níu giữ côn ŧᏂịŧ vừa khiến người ta chán ghét vừa khiến người ta lưu luyến.
Khi côn ŧᏂịŧ đi ra hoàn toàn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt như dòng nước chảy ra ngoài, da^ʍ mỹ không tưởng nổi, từ bắp đùi trôi xuống, cực kỳ mê người.
Khi bụng dưới xẹp xuống, trên mặt đất đã là một bãi màu trắng, Cố Dạ Bạch lấy một cái chăn nhung mềm mại từ cốp sau ra, cởϊ qυầи áo ướt của cô xuống, trùm cái chăn lên, nhanh chóng nói, “Vào trong xe.”
Thay đổi quần áo xong, Cố Dạ Bạch cũng đi vào, mở lò sưởi lên. Khi anh nhìn cô, mắt liền trở nên thâm sâu, ánh sáng lóe lên, cô không hiểu nhìn lại mình, quấn cái chăn lên người cũng giống như không quấn, hai nhũ hoa lộ ra ngoài một nửa, dưới bụng hoàn toàn không được che lại, vùng tam giác bí ẩn cũng bị lộ ra.
“Xem ra, anh phải chơi em cả đêm như đã hứa rồi.” Anh cởi chiếc áo sơ mi trắng vừa thay ra, giọng nói khàn khàn quyến rũ.