Nụ hôn nóng bỏng mà ẩm ướt di chuyển xuống dưới, anh hơi dùng sức cắn nhẹ lên xương quai xanh, khiến đối phương như tủi thân mà run rẩy hừ một tiếng, rồi sau đó anh lại dịu dàng hôn, liếʍ lên bờ vai mê người phía sau xương quai xanh, như thể đang muốn an ủi.
Cuối cùng đôi môi kia cũng rời khỏi cơ thể đang không ngừng run nhẹ , trong đôi đồng tử đen láy tràn đầy du͙© vọиɠ, ánh mắt dừng lại ở đỉnh núi tuyết chưa ai từng chạm qua.
Đoạn tạm nghỉ này khiến cô dần hoàn hồn, khi vừa ngước mắt lên nhìn lại, liền thấy ánh mắt tha thiết của anh đang chăm chú nhìn nơi... Anh khẽ vuốt ve một chút, hai má cô ửng hồng, cô như muốn trốn tránh mà xoay mặt đi... hai mắt cô khép chặt, hàng mi trên gương mặt yêu kiều như bướm bay dập dờn.
Anh nâng gương mặt cô lên, hơi buồn cười nhìn vẻ mặt như đà điểu bị dọa sợ nhưng chỉ có thể cam chịu của cô, anh thấp giọng cười, sau đó liền cúi người ngậm đóa hoa mai đỏ, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển trên vầng da hồng nhạt, thỉnh thoảng lại chạm vào nụ hoa còn non nớt như trêu chọc, cuối cùng cuốn nụ hoa trơn bóng vào giữa môi và răng, cắn nhẹ rồi lại hôn, mυ'ŧ, giống như trẻ em mυ'ŧ sữa mẹ.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng trải qua như vậy khiến cô không nhịn được mà thét chói tai thành tiếng, cô ngửa đầu ra sau như muốn chạy trốn khỏi điều gì đó, vòng eo hơi nâng lên theo phản xạ, lại khiến đỉnh núi tuyết kia càng đứng thẳng, hai đùi lập tức siết chặt lại, phản ứng non nớt lại thành thật như vậy khiến anh rất hài lòng, mà cần cổ thon dài ngửa ra sau lại toát lên vẻ đẹp vừa thanh cao vừa hư hỏng.
Một bàn tay to phủ lên một đỉnh núi tuyết tịch mịch, nhẹ nhàng nhào nắn trái đào ngọc thành đủ loại hình dạng, sau đó hai ngón tay xoa nắn lên đóa hoa mai đỏ, ngón tay cái không ngừng nhéo đầu ngực mẫn cảm đang ngẩng cao kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy...
Nguyễn Diệc Vi cảm thấy cơ thể mình vẫn luôn quen thuộc mười tám năm nay đột nhiên trở nên xa lạ, luồng điện kì lạ tập trung tại hai điểm điểm đáng xấu hổ kia, kɧoáı ©ảʍ xa lạ khiến cô rùng mình truyền đến từ xương sống rồi mạnh mẽ lan tỏa khắp người, vực thẳm kia lo lắng siết chặt, như có luồng điện chạy xuống nơi khiến người khác xấu hổ nhất kia, khiến nơi đó dần trở nên mềm mại, một cảm giác kì lạ lan ra khắp cơ thể, cô không hiểu nổi những thay đổi của cơ thể mình, còn cảm thấy dưới sự chọc ghẹo kia, hạ thân của cô càng lúc càng mềm, cũng càng lúc càng nóng lên, cảm giác kì lạ không lời nào nói hết, chỉ có thể biến thành tiếng thở dốc nhẹ nhàng nơi đầu lưỡi.
Chuỗi nụ hôn ẩm ướt lại dịch lên trên, hơi chần chừ ở cần cổ thanh tao và vành tai tinh xảo, nhưng những ngón tay lại nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, vạch ra một đường trên đồng bằng mềm mại yêu kiều rồi chạm lên vòng eo thon nhạy cảm, cuối cùng, những ngón tay anh dừng ở bên xương hông, ngón trỏ quấn lấy sợi dây buộc kia, chơi đùa một lát, sau đó anh kéo sợi dây sang một bên, anh tiến vào vườn hoa bí mật chưa có ai ghé qua từ bên hông.
Anh dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên cần cổ xinh đẹp đang ngửa ra sau, đôi môi cô không nhịn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ như giai điệu du dương, mà những đầu ngón tay tinh xảo kia chính là nhạc trưởng duy nhất của giai điệu này.
Cô chỉ có thể tiếp tục siết chặt ga giường, sau đó mới ý thức được, bản thân như đang trôi nổi trong biển dục sâu thẳm lại hoàn toàn xa lạ, chìm xuống thêm một chút, đầu ngón tay anh liên tục gảy lên viên ngọc được giấu kín trong đóa hoa kia, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ cực kì điêu luyện này, dịch thể ẩm ướt liên tục chảy ra, dần khiến vườn hoa non mềm kia trở nên ẩm ướt, anh nhẹ nhàng vân vê, cô hoảng sợ phát ra tiếng kêu khẽ vừa mềm mại vừa đáng yêu cũng tại bị những ngón tay kia trêu đùa.
Những đầu ngón tay linh hoạt di chuyển bên trên đóa hoa kia, sau đó vừa thăm dò vừa chậm rãi tiến vào thung lũng ẩm ướt lại dễ chịu, rồi lại trêu chọc hạt ngọc ẩm ướt trơn bóng mềm mại bên trên, nhờ dịch thể ẩm ướt, tất cả càng trở nên trơn bóng mà cũng lại càng mẫn cảm, dòng điện tê dại lan ra toàn thân, cô chỉ có thể nằm xụi lơ rêи ɾỉ như tiếng nước chảy róc rách, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ không ngừng dâng lên từ nơi đầu ngón tay kia chạm vào.