Nụ cười như vậy không thể nhìn quá lâu, chỉ sợ nhìn lâu hơn một chút sẽ mãi mãi đắm chìm bên trong, không thể tỉnh lại. Cô rụt rè vươn tay nhận lời mời này, sau đó vừa thành thật vừa cố ý mà ngại ngùng cúi đầu.
Khi cánh tay mạnh mẽ kia vòng qua eo cô rồi ôm lấy cô, cô không nhịn được mà cứng người, hơi thở nam tính xa lạ bao quanh cô, lưng kề sát l*иg ngực đối phương như đang kề phải một mảnh kim loại nóng. Hơi thở quanh thân anh rất có tính xâm lược, khiến cô không nhịn được mà muốn trốn tránh, nhưng điều tuyệt vọng chính là lí trí đang cố gắng áp chế bản năng để nói cho cô biết rằng, cô chỉ có thể tiến lên phía trước, tuyệt đối không thể quay đầu lại.
Giống như đã từng tự hứa với bản thân nhiều lần, cô âm thầm hạ quyết tâm muốn thoát khỏi thế giới vỡ vụn trong lòng để chạy trốn, tìm kiếm tia an ủi, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, có lẽ cảnh tượng như vậy chưa từng tồn tại trong thế giới kia, dù cô cố gắng tập trung đắm chìm trong đó cũng không nhận được sự hồi đáp, ngay lúc này, giữa đất trời, chỉ có mình cô thật sự đối mặt với cảnh tượng đó.
Nhận thức như vậy khiến cô như đột nhiên bị vạch trần giữa không trung, bốn phía mênh mông vắng vẻ không người, lại giống như cảm giác mất thăng bằng trong nháy mắt cùng cảm giác sợ hãi, cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Nhận ra cô gái trong lòng mình đang cứng người mà run rẩy, dù anh là tay chơi lão luyện giỏi dỗ phụ nữ cũng cảm thấy hơi lạ.
Trên thực tế, dù Nhϊếp Dật Phong dịu dàng đến đâu, nhưng thật ra những cô gái anh từng dỗ đều là những người nhẹ dạ, thân phận và địa vị chính là đoạn nhạc dạo tốt nhất, ngay cả các kiểu mắng mỏ hờn giận cũng được khống chế trong phạm vi nhất định. Thật ra rất ít người không quan tâm đến mặt mũi mà tỏ vẻ sợ hãi như vậy, có thể xem đây là một kiểu làm nũng rất khác thường, nếu từ đầu đến cuối, cô gái trong lòng anh không chịu phối hợp, còn mãi tỏ ra sợ hãi, vô số thủ đoạn dịu dàng của anh cũng sợ khó có đất dụng võ, nghĩ vậy, anh vốn đang hưng phấn liền cảm thấy hơi mất hứng, anh không thích ép buộc người khác, nếu bạn gái nhỏ thật sự không phối hợp, không tránh được phải thất vọng mà chia tay.
Nhưng dù chỉ trong nháy mắt, vì nhiều loại lí do khác nhau, Nguyễn Diệc Vi cũng đánh mất lí trí, quên đi nỗi sợ “không kính nghiệp”, nhưng nếu nói trời sinh đã có cảm giác lão luyện cũng không chuẩn, ngay khi Nhϊếp Dật Phong áp chế cảm giác kì lạ kia xuống, chuẩn bị lên tiếng dỗ người, sự nhạy cảm vừa vây quanh Nguyễn Diệc Vi ngừng lại, tất cả nỗi sợ hãi đều bị kìm hãm, Nguyễn Diệc Vi nhắm chặt mắt lại, cô cắn mạnh môi dưới, sau đó...
Cô nhẹ nhàng xoay người, những đầu ngón tay rụt rè nắm lấy góc áo đối phương, đôi mắt đang cụp xuống hơi nâng lên, ánh mắt rụt rè trong veo như không muốn đối phương rời đi: “Em... đây là lần đầu tiên của em, mong ngài, mong ngài...” Nói đến đây, giọng nói của cô càng nhỏ dần: “... mong ngài nhẹ một chút.” Những đầu ngón tay siết mạnh góc áo anh, bàn tay không dám dùng sức, cử chỉ e lệ dịu dàng như vậy, so với việc phải đối phó với cử chỉ nhu nhược yếu đuối vừa rồi chính là liều thuốc đánh bay cơn giận tốt nhất.
A~ không thể không nói, Nguyễn Diệc Vi đã đánh trúng điểm yếu của Nhϊếp Dật Phong, ngay chính anh cũng không nhận ra, thật ra, điều anh không thể kháng cự nhất chính là cử chỉ làm nũng như động vật nhỏ của mấy cô gái xinh đẹp, chỉ trong nháy mắt, trái tim lão luyện của Nhϊếp Dật Phong đã tan chảy, trở nên dịu dàng, mềm mại lại luyến lưu.
Anh khẽ dùng lực siết nhẹ cơ thể mềm mại yêu kiều trong lòng, anh cúi thấp đầu, khóe môi anh kề sát vành tai tinh xảo của đối phương, nhẹ nhàng nói: “Diệc Vi đừng sợ, em chỉ cần yên tâm hưởng thụ là được ~” Đang nói, anh liền thu tay lại, anh nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể cô, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh mai, trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất, cô khẽ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, cô vô thức vươn tay ôm lấy cổ anh, khoảnh khắc tay cô chạm vào cổ anh, bàn tay vốn dùng sức nhẹ nhàng bám lên, đặt toàn bộ trọng tâm cơ thể lên cánh tay đang khoác lấy đối phương, sự tín nhiệm dịu dàng như vậy như muốn nói, dù anh làm gì, cô cũng sẽ không phản kháng.