Quý Sĩ Khang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, nâng ly lên uống một ngụm lớn, ánh mắt nặng nề vọt đến phía cô: "Đến đây uống với tôi hai ly nào."
Bình Whisky đã vơi đi một nửa, hơi nóng đã từ truyền từ da mặt Miên Phong vào phổi, hừng hực thiêu đốt nơi l*иg ngực, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.
Trưởng quan Quý yên lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cho đến bây giờ em vẫn không gọi tôi một tiếng anh trai, một tiếng anh trai khó gọi như vậy sao?"
Cùi chỏ Miên Phong đặt trên bệ cửa sổ, ngón tay day huyệt thái dương, bên trong men say chuếnh choáng, sinh ra sự uể oải dễ chịu, cô nở nụ cười: "Quả thật rất khó."
Quý Sĩ Khang đứng dậy, đi đến trước mặt cô, từ trên cao đưa tay đặt lên đầu cô, vỗ về từ trên cao.
"Tôi không hỏi em vì sao, nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, em cần phải gọi."
Cằm Miên Phong bị nâng lên, người đàn ông nâng ly đưa đến khóe môi cô, hơi ép buộc cô uống hết, cô uống một hớp không được nhiều như vậy, rượu thuận theo khóe môi nhỏ xuống từng giọt, uốn lượn từ cằm rơi xuống cái cổ thon dài.
Thân thể của Miên Phong càng ngày càng mềm, khoan khoái lâng lâng, dùng cánh tay mềm mại xô đẩy anh ta: "Gọi thì gọi, có cái gì ghê gớm đâu."
Có cái gì ghê gớm, Miên Phong há mồm gọi, sau khi gọi xong thì cả người run lẩy bẩy giống như bị điện giật, giống như có gì đó nhảy ra từ trong biển sâu im lặng.
Cô thống khổ che miệng buồn bực gọi một tiếng, trong nháy mắt thứ kia lại biến mất.
Quý Sĩ Khang thu hết cái phản ứng kia của cô vào đáy mắt, anh ta đặt ly rượu xuống, cúi người, đưa hai cánh tay thon dài chống bên cạnh Miên Phong: "Bây giờ anh trai hỏi em, có phải buổi chiều em ở cùng Trọng Sùng Sơn không?"
Miên Phong lười biếng lùi ra sau, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt anh ta, trong một giây rất nhỏ, khuôn mặt này trùng với một hình ảnh nào đó.
Một giây đồng hồ này nổi lên vô cùng bất ngờ, qua đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ôm lấy cổ anh ta, môi mang theo nụ cười ngà ngà say, Miên Phong nỉ non ba tiếng anh trai, đến một tiếng cuối cùng, cô theo trực giác tăng thêm hai chữ. Chữ “anh” cuối cùng khẽ vang vô cùng ưu buồn, giống một bình rượu cũ bí mật được ủ lâu năm, dường như còn mang theo cả hương thơm.
Đầu óc Quý Sĩ Khang ong ong rung động hai lần, mí mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi khép mở của Miên Phong, Như Ngọc cũng từng gọi anh ta là anh trai, nhưng cô ấy gọi rất non nớt, như một đứa trẻ trong sáng. Mà Thúy Vi gọi lại trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ mạch tinh thần của anh ta, nói quyến rũ cũng không phải, nói làm ra vẻ cũng không đúng. Giống như một loại gần gũi vô cùng bí mật hơn, kín đáo không truyền ra, bí mật không biểu đạt, không phải thứ có thể tùy tiện đạt được.
Miên Phong bật cười, quả thật cũng không khó chịu giống như mình tưởng tượng: "Gặp ở ngoài cửa của cửa hàng bách hóa, cho nên tùy tiện hàn huyên hai câu."
Ngón tay của Quý Sĩ Khang rơi xuống dưới hàm của cô, quệt đi giọt rượu còn vươn lại, gộp ngón tay đưa đến bên môi cô: "Chỉ hàn huyên hai câu mà lái xe lại bảo không thấy em đến một tiếng?"
Miên Phong mυ'ŧ ngón tay của anh ta một cái, nghiêng đầu ngửi gió lạnh bên ngoài truyền vào: "Không có lừa anh, chúng tôi chỉ nói một lát thôi."
Một đôi môi mềm mỏng rơi xuống bên môi cô, tinh tế hôn vết rượu còn sót lại, Miên Phong nhíu mày quay đầu, đối diện với một đôi mắt tịch mịch: "Anh cả, anh làm thế này là sao?"
Quý Sĩ Khang u ám lạnh lùng nói: "Tôi không tin."
Bỗng nhiên, người đàn ông nhấc bổng Miên Phong lên, đưa tay nhấn công tắc ở bên cạnh, tủ sách trượt sang hai bên.
Bên trong là một căn phòng rộng lớn mang phong cách phương Tây, bên trong đặt một chiếc giường lớn bằng đồng kiểu dáng Châu Âu, Quý Sĩ Khang xốc tấm đệm lưng bằng sa tanh màu xanh sẫm lên, đặt người xuống đó.
Tủ sách lại lần nữa khép lại, trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn đầu giường, phát ra ánh sáng màu ấm nhàn nhạt.
Anh ta đứng cạnh giường cởi quân trang ra, Miên Phong còn chưa bò lên đã bị anh ta nặng nề đè xuống, bên trong không gian vừa hỗn loạn lại hỗn độn, quần áo rơi rớt tán loạn, hai thân thể trần trụi quấn quýt cùng một chỗ.
Khi môi và môi chạm nhau, bên trong trào dâng một sự hoảng sợ như một con sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Môi lưỡi Miên Phong bị anh ta dùng sức cắи ʍút̼, mυ'ŧ đến nóng trướng đau nhức, suýt chút nữa cô đã không hít thở được, đầu óc trở nên mê man.
Nơi ngực có một cánh tay lớn đặt lên, toàn bộ bao phủ lên bầu ngực sữa bên phải cách một lớp áσ ɭóŧ xốc xếch, sau đó ra sức vân vê đầṳ ѵú chỉ cần kẹp một phát đã cứng, dùng sức xoa nắn từng lần từng lần.
"Ư, không muốn đâu anh cả."
Cô nghe được tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn của mình, yếu ớt giống như con mèo cái động dục, người đàn ông thay đổi ngậm lấy phần dưới hàm của cô, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ chần chừ quét qua: "Không phải em muốn sao?"