Hoàng hôn ở Thượng Thanh Cung đến cực kỳ sớm, mặt trời lặn về phía tây, ánh sáng màu cam từ khung cửa sổ gỗ phía sau án thư tiến vào, chiếu lên hai người bên cạnh án thư, tựa như có một vầng sáng ấm áp bao lấy hai người.
Giang Sùng Ngọc vẫn mặc đạo bào màu nguyệt bạch kia, chỉ cởi đai lưng ra, toàn bộ vạt áo phía trước tản ra, treo lỏng lẻo trên cánh tay hắn.
Hắn cúi người ôm chặt lấy Linh Chiêu, mυ'ŧ hôn lên da thịt nàng, theo khóe môi đi tới ngực, ngậm lấy núʍ ѵú không buông.
Hai chân Linh Chiêu vô lực buông thõng bên án thư, vẻ mặt nàng thất thần, ngẩn ngơ nhìn lên xà nhà, dư vị cao trào tan đi, cả người trở nên bủn rủn và trống rỗng.
Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra, dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị lấp kín theo khe hở chảy xuống, cuồn cuộn không ngừng tạo thành một vũng nước nhỏ trên sàn nhà.
Hắn giơ tay chạm vào mặt Linh Chiêu, nhẹ nhàng hỏi nàng, “Làm sao vậy?”
Linh Chiêu lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nàng duỗi tay ra sau lưng sờ một cái, cái đuôi tự động thò ra rồi!
Giang Sùng Ngọc đưa mắt nhìn theo động tác của nàng, cũng nhìn thấy cái đuôi hồ ly xõa tung mềm mại kia, đồng tử co lại, gậy thịt trong nháy mắt lại cứng lên như sắt nóng.
Hắn tiến lên đứng vững trước lỗ nhỏ của Linh Chiêu, nâng eo định đi vào lần nữa, Linh Chiêu xoay người ngồi dậy, giơ một chân lên đá Giang Sùng Ngọc vừa được nếm mùi ngon, còn đưa tay túm lấy cái đuôi muốn nhét trở lại.
Giang Sùng Ngọc tủi thân, vươn tay ôm lấy Linh Chiêu, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu nàng, “Đừng đá ta mà.”
Linh Chiêu không có tâm trạng quan tâm đến cảm xúc của hắn, nàng không thu đuôi lại được nữa đây này!
Giang Sùng Ngọc đưa tay chạm vào lông mềm trên đuôi hồ ly, động tác cực kỳ cẩn thận.
Linh Chiêu hất tay hắn ra, “Không được sờ!”
Giang Sùng Ngọc khẽ cười thành tiếng, hôn lên trán Linh Chiêu, còn muốn vươn ngón tay thon dài về phía cái đuôi, “Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả! Không được chính là không được!”
Linh Chiêu có chút bực mình, nàng chỉ muốn nhanh chóng thu đuôi lại, cái đuôi chết tiệt này! Sao tự nhiên lại chạy ra ngoài thế này?
Giang Sùng Ngọc không sờ đuôi nữa, chuyển sang vuốt mái tóc đen của nàng, từ trên xuống dưới, động tác vừa dịu dàng vừa quyến luyến.
Linh Chiêu cuối cùng cũng thu được đuôi lại, nàng đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nhảy xuống khỏi án thư, kết quả hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ lên sàn nhà, may mà Giang Sùng Ngọc nhanh tay nhanh mắt nắm được cánh tay nàng kéo lên.
“Gấp cái gì, ta ôm nàng đi tắm rửa.” Giang Sùng Ngọc giơ tay bế ngang Linh Chiêu lên, đi đến hồ nước phía sau tẩm điện.
Linh Chiêu ở trong lòng hắn giận dỗi bĩu môi, Giang Sùng Ngọc cụp mắt liếc nhìn nàng một cái, “Tiểu hồ ly làm sao vậy? Đừng tức giận.”
Hắn cúi đầu hôn Linh Chiêu.
Linh Chiêu cũng không rõ bản thân tức giận cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng nàng cũng biết không nên mang những cảm xúc này đến cho Giang Sùng Ngọc.
“Không có gì.” Linh Chiêu giơ tay chạm vào khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, lần theo ngũ quan sắc nét rõ ràng, đút ngón tay vào trong miệng hắn.
Giang Sùng Ngọc ngậm ngón tay Linh Chiêu mυ'ŧ mát, hắn dùng đầu lưỡi liếʍ từng đầu ngón tay trắng như ngọc.
Lúc tắm rửa cho Linh Chiêu, gậy thịt Giang Sùng Ngọc vẫn còn cứng rắn dán lên eo bụng, Linh Chiêu nhìn thấy hắn vất vả nhẫn nhịn đành mở chân ra để hắn cắm vào.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại lắc đầu, hắn rũ mắt nhìn xuống lỗ nhỏ đã sưng tấy đỏ bừng, “Nàng sẽ bị thương, ta không sao đâu.”
Hắn dịu dàng dùng đầu ngón tay chạm vào khe hở và thịt môi, moi đào hết chất lỏng bên trong lỗ nhỏ ra, ngón tay khớp xương rõ ràng ra ra vào vào khiến Linh Chiêu nắm lấy cánh tay Giang Sùng Ngọc lên cao trào một lần nữa.
Chờ đến khi Giang Sùng Ngọc ôm Linh Chiêu đã khô ráo mát mẻ trở lại giường thì mắt nàng đã díu hết lại chuẩn bị ngủ mất.
Giang Sùng Ngọc đặt nàng lên giường, quay người đi lấy thuốc, Linh Chiêu lại giơ tay nắm lấy ống tay áo hắn, “Lên đi, muốn ngươi ôm ta cơ.”
Linh Chiêu đang ngái ngủ nên lúc nói chuyện trở nên mơ hồ không rõ, rầm rì giống như tiểu hồ ly chưa cai sữa, Giang Sùng Ngọc nhìn mà trái tim mềm nhũn, hắn giơ tay vuốt ve má Linh Chiêu, nhẹ nhàng nói, “Ta đi lấy thuốc, sẽ quay lại ngay.”
Linh Chiêu thả lỏng tay ra, Giang Sùng Ngọc nhanh chóng đi lấy thuốc rồi trở lại giường, hắn mở hai chân Linh Chiêu, để lộ ra lỗ nhỏ đỏ bừng, miệng lỗ nhỏ không khép lại được, bên trong lỗ nhỏ là thịt mềm đỏ thắm.
Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên thịt môi và lỗ nhỏ, cẩn thận dọc theo nơi giữa hai chân đi vào bên trong.
Lỗ nhỏ Linh Chiêu bị đầu ngón tay Giang Sùng Ngọc cọ đến phát ngứa, nàng nhấc chân lên đá lại bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy mắt cá chân, hắn cúi đầu hôn lên cẳng chân trắng nõn, đặt thuốc mỡ sang một bên, ôm Linh Chiêu vào trong ngực.
Hắn vươn tay vén tóc Linh Chiêu, để lộ khuôn mặt nhỏ đang ngủ say.
Linh Chiêu mơ hồ cảm nhận được Giang Sùng Ngọc đang ôm mình, nàng vòng tay qua eo Giang Sùng Ngọc, vùi thật sâu vào trong lòng hắn, lẩm bẩm, “Giang Sùng Ngọc, tiểu đạo trưởng đáng ghét!”
Giang Sùng Ngọc nghe vậy mỉm cười, khuôn mặt giãn ra, toát ra vẻ ấm áp dịu dàng.
Hắn hôn lêи đỉиɦ đầu Linh Chiêu, ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm, “Đạo trưởng đáng ghét và hồ ly đáng yêu, trời sinh một đôi.”
Đêm lạnh như nước, toàn bộ Thượng Thanh Cung yên tĩnh như không có sự sống, trong hành lang tối tâm có một người đang bước đi thật nhanh.
Thanh Diên giơ tay lau nước mắt trên mặt, nàng ta thật sự không thể nào hiểu được, Tạ Tòng bị yêu nữ mê hoặc thì cũng thôi đi, nhưng tại sao cô cô của nàng ta còn quở trách nàng ta không hiểu chuyện chứ.
Càng nghĩ Thanh Diên càng buồn bã, nàng chỉ trở về Ngọc Dao Sơn một chuyến thôi mà, tại sao trở về Thượng Thanh Cung lại xuất hiện thêm một con hồ yêu đáng ghét ghê tởm đó chứ!
Nàng ta đi lung tung, muốn phát tiết cơn tức giận không thể kiềm chế trong đầu, chờ đến khi bình tĩnh lại thì đã xông vào sau núi.
Rừng cây tối đen như mực thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu, từng cơn gió lạnh thổi qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân nổi da gà.
Thanh Diên liếʍ môi, xoay người bước nhanh trở về, trong lòng thầm mắng: Thật xui xẻo, đều do Tạ Tòng hết!
Vừa rồi nàng lại bị Tạ Tòng làm cho thất vọng, cho dù Tạ Tòng rất nhiều lần uyển chuyển cự tuyệt nhưng Thanh Diên vẫn cắn chặt hắn không buông, nàng ta chỉ muốn làm đạo lữ với hắn thôi mà, tại sao hắn lại không chịu thích nàng ta cơ chứ?
Thanh Diên lẩm bẩm, lời oán giận của nàng ta bị trận gió lạnh đột ngột từ sau lưng thổi bay, nàng ta đột nhiên xoay người lại, đồng tử trong nháy mắt giãn ra, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.
Nàng ta đã nhìn thấy một cảnh tượng rất khủng khϊếp.
Có hai Lục Nhậm, một Lục Nhậm đang giơ tay bóp cổ Lục Nhậm còn lại, Lục Nhậm bị bóp cổ kia cả người đều là máu.
Chân cẳng Thanh Diên cứng đờ, nhất thời quên mất phải phản ứng.
Lục Nhậm gϊếŧ người kia quay đầu lại nhìn, ánh mắt nham hiểm, tràn ngập sát ý.
Thanh Diên cất bước bỏ chạy lại bị ‘Lục Nhậm’ dùng roi hung hăng thít chặt cổ từ phía sau, Thanh Diên vũng vẫy, trong giây lát trở nên ngạt thở, mặt mũi đỏ bừng, đứt quãng xin tha, “… Ta, ta… không thấy gì cả… làm ơn buông tha cho ta…”
‘Lục Nhậm’ nới lỏng roi buông Thanh Diên ra, hắn nắm lấy cánh tay Thanh Diên lắc mình một cái hai người trong nháy mắt đã trở về căn nhà gỗ nhỏ trong Linh Giác Phong, hắn giơ tay ném Thanh Diên ra ngoài.
Thanh Diên quỳ trên mặt đất, ôm cổ không ngừng ho khan, ho đến nước mắt đều chảy ra.
‘Lục Nhậm’ lạnh giọng cảnh cáo, “Còn ho nữa sẽ gϊếŧ chết ngươi.”
Thanh Diên lập tức ngậm miệng lại, kìm nén cơn ho trong cổ họng, nàng ta ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu Lục Nhậm, “Lục Nhậm sư thúc, xin tha cho ta, ta không thấy cái gì cả! Ta cũng sẽ không nói gì cả!”
‘Lục Nhậm" cười lạnh, hắn ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lấy khuôn mặt Thanh Diên, hõm bàn tay kẹp lấy cằm nàng ta, tàn nhẫn nói, “Nhưng ngươi đã nhìn thấy hết rồi, có muốn chết như thế nào không?”
Nước mắt Thanh Diên lập tức chảy ra, nàng ta vừa khóc thút thít vừa lắc đầu, “Cầu xin ngài, Lục sư thúc, ta sẽ không nói gì hết, ta thật sự sẽ không nói cái gì hết!”
Nàng ta nức nở, nói thêm, “Lục sư thúc, ngài muốn cái gì ta đều sẽ đồng ý với ngài, ta không thể chết được! Ta còn muốn kế thừa chức vị Tôn chủ của tộc Phượng Hoàng…”
Lỗ tai ‘Lục Nhậm’ phát đau vì phải nghe tiếng khóc ồn ào này, hắn hất mặt Thanh Diên ra, thong thả nói, “… Ngươi có biết một nữ đệ tử tên là Linh Chiêu không?”
Thanh Diên vừa nghe đến tên Linh Chiêu sắc mặt lập tức thay đổi, trong đầu nàng ta lóe lên một suy nghĩ, bình tĩnh trả lời hắn, “Có biết, có chuyện gì sao ạ?”
‘Lục Nhậm’ liếc nhìn Thanh Diên, hỏi nàng ta, “Ngươi có quan hệ thế nào với nàng?”
Thanh Diên quan sát sắc mặt ‘Lục Nhậm’, trong lòng suy nghĩ nên trả lời thế nào, nàng ta thử thăm dò nói, “Quan hệ bình thường, nàng mới đến Thượng Thanh Cung không lâu, còn ta mới trở về từ Ngọc Dao Sơn…”
‘Lục Nhậm’ gật đầu, lạnh lùng nói, “Được, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản nàng đi rèn luyện, ta sẽ thả ngươi đi.”
Thanh Diên ngơ ngác hỏi, “Có ý gì?”
“Ý chính là không để cho nàng đi theo chúng ta ra ngoài rèn luyện, nghe hiểu chưa?” ‘Lục Nhậm’ có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thanh Diên liên tục gật đầu, “Nghe hiểu, nghe hiểu rồi ạ, ta sẽ ngăn cản nàng.”
-----------
Chương bonus trong ngày, cảm ơn bạn @gemmastone đã đề cử cho truyện