Hai huynh đệ một trái một phải ôm lấy Trì Phi, vây quanh nàng đi vào tẩm điện. Hai người rất thích bao bọc nàng như thế này, Trì Phi cao không đến bả vai bọn họ, bị vây quanh thế này chắc hẳn rất có cảm giác an toàn. Song, Trì Phi lại bị sự nhiệt tình của hai người làm hoảng sợ.
Mỗi bước đi của nàng rất nặng, trước khi đến trước giường lớn, gần như nàng không đi được nữa.
Hôm nay, Trì Phi không chỉ là dùng miệng hầu hạ Quý Tuyền mà hai người còn cầm Tị hỏa đồ dạy nàng phải thị tẩm thế nào. Đây cũng là vì Trì Phi không thể chống lại sự khẩn cầu của hai người mà đồng ý, nàng thật sự đã khiến mình thành quà tặng sinh nhật hai người.
Chuyện dạy bảo này vốn phải do ma ma trong cung hoặc mẫu thân Trì Phi tiến hành, nhưng hai huynh đệ có lòng tham chiếm hữu rất mạnh, chỉ nghĩ chuyện quan trọng như thế ba người bọn họ nên cùng suy xét.
Phát hiện Trì Phi do dự, Quý Tuần ôm nàng bò lên giường lớn, y nhớ đến cảnh tượng hoang đường khi nghiệm thân Trì Phi.
Quý Tuyền mở hòm gỗ ra, lấy một quyển Tị hỏa đồ. Cuộn Tị hỏa đồ này không giống trên phố bán, bên trong có ba người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai nam một nữ, đây là Tị hỏa đồ mà trong cung đặc biệt chuẩn bị cho hai vị thái tử.
Trì Phi mới mở tờ đầu tiên, gần như không nhìn được nữa.
"Phi Nhi, nàng đừng thẹn thùng, ba chúng ta nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt, vợ chồng ở cùng nhau nhìn thấy là chuyện đương nhiên." Giọng nói của Quý Tuyền trầm ổn, Trì Phi phát hiện khi mình nghe giọng nói của Quý Tuyền thì tâm trạng dễ dàng bình tĩnh lại. Rõ ràng giọng nói của hai huynh đệ giống nhau như đúc nhưng Quý Tuyền lại dễ dàng trấn an tâm trạng của nàng.
Trì Phi bị Quý Tuần kéo, Quý Tuần nỉ non bên tai nàng: "Phi Phi đừng thẹn thùng, sau này vẫn phải làm, đây là chuyện khiến chúng ta rất sung sướиɠ. Có chúng ta ở đây, nàng không cần lo lắng." Quý Tuyền có thể khiến nàng yên tâm, Quý Tuần lại khiến nàng thả lỏng, giống như nàng gặp được bằng hữu tốt nhất.
Quý Tuần vừa nói vừa vuốt ve thân thể Trì Phi cách lớp áo, tay của y không khách khí vuốt dọc theo đường cong thân thể của nàng.
Thân thể Trì Phi căng cứng, Quý Tuyền cúi đầu xuống hôn lên môi đỏ của nàng, to gan áp sát cạy mở môi nàng ra, đuổi theo lưỡi đinh hương, dây dưa chơi đùa.
Những ngày qua hai huynh đệ đã dụ dỗ không ít, tay của Trì Phi tự nhiên khoác lên vai Quý Tuyền.
Trong lúc ý loạn tình mê, quần áo của nàng dần bị cởi ra, không bao lâu sau đã không còn gì. Hai huynh đệ bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình, Quý Tuyền lôi kéo tay Trì Phi đặt lên l*иg ngực của mình.
"Ưʍ..." Cảm giác chạm lên l*иg ngực của hắn khiến Trì Phi bị dọa rụt tay lại, sau khi lui lại cũng mất đi nụ hôn triền miên kia.
"Sờ nhiều chút thành thói quen." Hai huynh đệ hợp tác ăn ý, mỗi người lôi tay kéo Trì Phi đặt lên người mình. Một tay của Trì Phi sờ lên ngực Quý Tuyền, tay kia lại sờ cơ bụng cường tráng của Quý Tuần. Từ lúc hai người có thể đứng vững đã đi theo phụ thân luyện võ, có một cơ thể rắn chắc.
Trì Phi không dám nghĩ đến, cảm giác khi sờ nam nhân và nữ nhân hoàn toàn khác biệt, sờ tới sờ lui vô cùng thuận tay, hơi cứng rắn như thanh sắt được phủ tơ lụa khiến người ta yên tâm.
Hai người tiến hành từng bước, sau khi cảm nhận Trì Phi đã dần quen, lúc này Quý Tuần mới mở Tị hỏa đồ lần nữa, dẫn dắt Trì Phi nhìn bộ phận nam nữ khác biệt trong đó.
Trì Phi hơi kinh ngạc, thấy trong tranh kia có hai nam tử, một người đưa vật to dài vào dưới người nữ tử, một người khác lại nhét vật kia vào miệng của nữ tử, bức tranh này khiến nàng cảm thấy bất an.
Hôm nay phải làm bằng miệng, có phải sẽ nhét vật kia của Quý Tuyền vào miệng không? Nghĩ đi nghĩ lại, Trì Phi hơi hối hận, nhưng lúc này Quý Tuyền không thể nào để nàng sợ hãi rút lui được.
"Phi Nhi, đừng sợ." Bây giờ Trì Phi bị Quý Tuần ôm chặt trong lòng, không thể nào trốn được.
Nhịp tim của nàng đập rất nhanh, thân thể hơi run rẩy, bên tai vang lên tiếng sột soạt tiếng nàng nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng đôi mi kia lại run mạnh hơn. Nàng không chống lại được sự tò mò, nàng dựa vào khóe mắt nhìn thấy thứ mà nữ tử không có.
Côn ŧᏂịŧ của Quý Tuyền to lớn, vì hưng phấn mà qυყ đầυ nhỏ dịch, trên thân côn ŧᏂịŧ thô to có gân xanh lượn quanh, nhìn dữ tợn lại đáng sợ.
"Phi Nhi, nàng liếʍ đỉnh đầu trước sau đó từ từ ngậm vào." Kinh nghiệm của hai huynh đệ không hơn Trì Phi là bao, chỉ hơn ở chỗ khi Trì Phi ngủ say thì bọn họ đã thân cận với nàng.
Trì Phi hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí, theo lời Quý Tuyền mà liếʍ côn ŧᏂịŧ ở trước mặt mình. Cứ như thế đầu lưỡi quét nhẹ qua, Quý Tuyền nhắm mắt khẽ thở một hơi.
Hương vị không làm cho người ta sợ hãi, chỉ hơi mặn, nhưng bình thường Quý Tuyền tắm gội sạch sẽ, trừ vị đó ra không còn gì khác thường. Lưỡi đảo một vòng, Trì Phi chậm rãi ngậm cả côn ŧᏂịŧ to lớn vào miệng.
Gậy thịt quá cứng, quá to, nàng đưa tay vịn theo bản năng, làn da trên côn ŧᏂịŧ kia gập ghềnh, hơn nữa rất nóng, Trì Phi chỉ cảm thấy da mặt của mình bị chống đến biến hình.
"Phi Phi..." Quý Tuần lặng lẽ gia nhập, tay của y dao động trên người Trì Phi. Lúc Trì Phi không biết, thân thể của nàng đã bị hai huynh đệ khai phá một phen. Khi tay của Quý Tuần xoa nơi thịt mềm ở ngực nàng, cả người nàng run lên, côn ŧᏂịŧ khẽ đâm vào khoang miệng khiến nàng ho khan.
Quý Tuyền nhìn đệ đệ với ánh mắt khiển trách, tay hắn nâng niu nâng mặt Trì Phi lên, khẽ trấn an vỗ nhẹ đầu nàng.
"Phi Phi đừng sợ! Cô yêu nàng." Quý Tuần thì thầm dỗ dành nhưng động tác trên tay không dừng lại. Trì Phi đã đâm lao phải theo lao, chỉ đành chịu đựng thẹn thùng, một bên nhận lấy Quý Tuần kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng chảy nước, mặt khác mυ'ŧ vật thô to trong miệng, cảm nhận vật kia run rẩy trong miệng nàng. Nàng nhướng mi nhìn vẻ say mê của Quý Tuyền, nàng thử liếʍ trên, lại liếʍ dưới, phát ra tiếng nước bọt chậc chậc như hút mứt quả.
Quý Tuyền bị mυ'ŧ vô cùng thoải mái, nhưng vì Trì Phi không có kinh nghiệm nên không thể gãi đến chỗ ngứa. Hắn nâng mặt Trì Phi, thử vặn eo, tìm kiếm sự an ủi bên trong miệng nàng.
Trì Phi ngoan ngoãn nhường quyền khống chế, Quý Tuyền đâm sâu hơn. Khóe mắt Trì Phi xuất hiện nước mắt, nhưng nàng vẫn chịu đựng gậy thịt đâm vào yết hầu chật hẹp. Trì Phi như ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng đáng thương giương mắt nhìn Quý Tuyền.
Quý Tuyền không kiềm chế được nữa, hắn đâm vào chỗ sâu, Trì Phi chỉ cảm thấy trong miệng nhét đầy. Sau khi đâm mấy chục lượt, hắn gầm nhẹ một tiếng, miệng mũi của Trì Phi bị mùi xạ hương nồng đậm chiếm lĩnh. Trong miệng đầy chất dịch đậm đặc, khó mà nuốt xuống.
"Phi Nhi giỏi quá." Trên gương mặt tuấn tú của Quý Tuyền đầy sự vui sướиɠ khi được phóng thích: "Phi Nhi khiến cô rất sảng khoái..."
Quý Tuyền lui ra khỏi miệng Trì Phi, vật hung tợn kia được vỗ về trở nên nửa mềm nhũn. Trong đáy lòng Trì Phi sinh ra cảm giác thành tựu khác thường, nàng cảm thấy mình có thể khiến Quý Tuyền luôn tỉnh táo tự kiềm chế bị mất khống chế, còn có thể nhận được lời sủng nịnh từ trong miệng hắn.
"Phi Nhi, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô được không?" Quý Tuyền khẽ vuốt môi Trì Phi.
Trì Phi không phải người quá khắt khe, nếu thật sự khó mà chịu đựng thì nàng sẽ không thuận theo như thế. Mặc dù dịch trong miệng không thể gọi là ngon nhưng cũng không khiến nàng quá mức ghét bỏ. Nàng xem như đây là món ăn mình không thích, vội nuốt xuống hết. Sau đó nàng thở dốc nói: "Không thoải mái chút nào... Thái tử gia lừa thần nữ..." Rõ ràng bọn họ nói với nàng sẽ rất thoải mái, thảo nào nương từng âm thầm nói với nàng đừng tin lời nam nhân.