Thái Tử Song Sinh (NP)

Chương 11: Yêu tinh, đừng siết chặt như thế

"Sao nhiều năm như thế ta muốn nàng thế nào cũng không đủ? Xem ra cần phải muốn cả đời, kiếp sau tiếp tục." Quý Hiên quen tay cởi từng lớp ràng buộc trên người Doanh Nam, ông thích nhìn thân thể dưới lớp váy của bà, tự tay cởi từng lớp trói buộc để lộ thân thể trắng muốt bên dưới, ngắm nhìn trọn vẹn cơ thể kia.

Doanh Nam bảo dưỡng rất tốt, không hề nhìn ra bà đã ba mươi mấy tuổi, da trắng như tuyết vô cùng mềm mại không thua hai mươi tuổi hai mươi tuổi. Cảm giác trơn mềm như mỡ đông, sờ vào có thể khơi dậy du͙© vọиɠ từ sâu thẳm của nam nhân.

Doanh Nam không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Doanh quốc, những năm gần đây không ai có thể vượt qua mỹ mạo của bà.

Quý Hiên quyến luyến không rời, cầm ngực sữa no đủ của thê tử, ngón tay thô ráp đảo quanh phía trên đùa bỡn nụ hoa tròn đầy, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nụ anh đào kia đứng thẳng lên.

"Vậy Hiên ca ca phải đến tìm A Nam đấy." Doanh Nam khẽ rêи ɾỉ, đưa tay cởi mười hai lớp y phục của Quý Hiên. Quần áo đại diện cho thiên hạ chí tôn rơi xuống, đôi tay ngọc triền miên xoa lên cơ ngực tráng kiện của ông, l*иg ngực cường tráng của nam nhân như bàn ủi bọc tơ lụa, khiến cho người ta có cảm giác yên tâm.

Mấy năm gần đây Quý Hiên đều chăm chỉ luyện tập, không ngại mưa gió, không có ngày nào bỏ lỡ rèn luyện thân thể. Thiên hạ của ông là do ông dùng thủ đoạn cứng rắn giành được, nên không ngày nào ông được phép buông lỏng. Ông dùng giang sơn để kết thân, giành được tình cảm chân thành, ông không thể để bất cứ chuyện bất trắc nào xảy ra làm mất đi quyền thế, vì mất đi quyền thế là mất đi ái thê dưới thân.

"Đến tìm nàng, đương nhiên phải tìm rồi, sau đó làm cho nàng cao trào, khiến nàng không thể rời khỏi ta." Quý Hiên ngang ngược như thế, ông thích hung hăng, cho dù muốn hay không đều phải tiếp nhận. Hai người trắc trở nhiều năm, lúc này mới yêu nhau, nếu như có thể, Quý Hiên hi vọng trong mắt Doanh Nam chỉ có mình. Song, ông yêu tất cả của bà, đương nhiên cũng yêu con của bà, ông có thể chấp nhận thỉnh thoảng bà phân tâm, nhưng chỉ cần lúc bà ở cạnh ông thì thể xác tinh thần chỉ có mình ông là được.

Doanh Nam mị nhãn như tơ ôm cổ Quý Hiên, đưa môi đỏ lên, môi lưỡi của hai người điên cuồng quấn lấy nhau giống như đang đấu sức. Thân thể của hai người dán vào nhau, vuốt ve lẫn nhau, lúc du͙© vọиɠ dâng cao, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên nóng bỏng, bộc lộ sự khao khát của hai người đối với nhau.

Quý Hiên tách hai chân thon dài của Doanh Nam ra, cự long đã ngẩng đầu có tính uy hϊếp đang đặt ngoài hoa huyệt ướŧ áŧ. Ông không vội đi vào, trái lại khẽ cọ xát ngoài cửa huyệt ướt đẫm, cảm nhận cửa huyệt vì ông mà co rút lại, giống như mời ông tiến vào.

Chỉ cọ mà không vào, cảm giác mập mờ này có thể khiến người ta vô cùng khao khát: "Ưm a..." Môi lưỡi đều bị Quý Hiên chiếm lấy, Doanh Nam bất mãn rêи ɾỉ lại bị đè nén, bà nâng eo nhỏ lên bày ra dáng vẻ cầu hoan ái. Quý Hiên có ý xấu không để ý đến, trái lại tiếp tục dùng côn ŧᏂịŧ đảo quanh hoa huyệt. Lúc côn ŧᏂịŧ dày đặc gân xanh lướt qua hạt châu nhỏ khao khát thương yêu, cả người Doanh Nam run rẩy, cảm giác tê dại chiếm lĩnh giác quan của bà khiến bà càng muốn ông xâm nhập vào. Song, mấy lần bà mời gọi đều không được như mong muốn, Quý Hiên khéo léo tránh đi, tiếp tục trêu chọc, cửa huyệt ướŧ áŧ kia phun ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt đầu côn ŧᏂịŧ, cũng thấm ướt đệm chăn dưới thân bà.

Doanh Nam lắc đầu, tách môi lưỡi nhau ra, hung hăng trừng Quý Hiên: "Cho thϊếp nhanh lên!" Tay của bà đã trượt đến eo rắn chắc của Quý Hiên, muốn khiến ông nhấn xuống nhưng lại không thể nào rung chuyển được ông.

Quý Hiên cười, ông vô cùng thích dáng vẻ kiều thê chủ động cầu hoan, điều này khiến cho ông muốn ngừng mà không được.

"Nam Nam tự làm đi." Năm tháng như bỏ quên Quý Hiên, cho dù ông bước vào tuổi tứ tuần nhưng vẫn tuấn lãng như xưa. Dung nhan kia không vì thời gian mà tàn phai, trái lại như rượu ngon, càng ngày càng thơm nồng có thể mê hoặc lòng người.

Doanh Nam đã qua thời thiếu nữ thẹn thùng, bà đẩy l*иg ngực Quý Hiên, xoay người đặt ông dưới thân, đương nhiên Quý Hiên thuận theo bà. Doanh Nam cầm côn ŧᏂịŧ sưng to, tuốt lên xuống một phen, chất dịch ướt trên côn ŧᏂịŧ dính vào tay bà, bà không hề để ý mà đưa tay lên môi, liếʍ nước nhờn hơi tanh nồng kia.

Vì động tác của Doanh Nam mà Quý Hiên thở dốc, bà nhìn chằm chằm Quý Hiên không thôi. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ phản chiếu đối phương, trong đáy mắt chỉ chứa đối phương.

Doanh Nam liếʍ môi, cảm nhận được qυყ đầυ kia đâm vào cửa huyệt mang đến cảm giác sung sướиɠ. Bà thành thạo ngồi thẳng xuống, vật thô to kia phá tan từng tầng mị thịt, đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm.

"A ưʍ... Sâu quá, sướиɠ quá..." Lúc ông đâm mạnh vào lần nữa, Doanh Nam rêи ɾỉ. Trải qua nhiều năm như vậy, mỗi lần ân ái với nhau đều khiến thần hồn của bà chấn động, may mà bọn họ sinh ra đã thuộc về nhau nên hòa cùng một thể.

Tiếng rêи ɾỉ của Doanh Nam khơi dậy dục hỏa của Quý Hiên, ông không thể kiên nhẫn được nữa, nắm eo nhỏ nhắn của bà mà đâm mạnh lên. "Nam Nam siết chặt quá." Mười mấy năm qua vẫn luôn như thế, khi ông chìm sâu trong đó, từng lớp mị thịt siết chặt, giống như nghìn chiếc miệng nhỏ mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của ông, khiến ông càng muốn nhiều hơn nữa.

"A a... Mạnh quá... Ưʍ... Không chịu nổi..." Quý Hiên đâm mạnh như sấm rền, Doanh Nam ngồi trên người ông bị đâm đến cả người run rẩy, ngực sữa kia như chảy sữa, hình thành cảnh tượng da^ʍ mỹ nhất.

"Không chịu nổi chỗ nào? Rõ ràng là rất thoải mái! Yêu tinh!" Quý Hiên hưng phấn, côn ŧᏂịŧ đâm vào chỗ sâu nhất, mỗi lần đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu mềm ẩn sâu trong hoa huyệt Doanh Nam. Đã nhiều năm như vậy, ông hiểu rõ thân thể bà như lòng bàn tay.

"Đừng đâm vào đó ưʍ..." Điểm mẫn cảm tiếp tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mị huyệt co rút không thôi, siết chặt đến mức da đầu hai người cảm thấy tê dại.

Bốp...

Quý Hiên đánh lên mông của Doanh Nam: "Đừng siết!" Nhưng cú vỗ này lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mị huyệt kẹp chặt hơn, hoa huyệt bắt đầu co rút theo quy luật.

"Hít..." Quý Hiên hít vào một ngụm khí lạnh, ông kiềm chế cảm giác muốn bắn, xoay người đặt Doanh Nam dưới thân lần nữa.

Động tác xoay eo đẩy mông càng lúc càng thô bạo, tiếng bạch bạch bạch vang lên không ngừng, trước mắt Doanh Nam nổ tung pháo hoa, liên tục rêи ɾỉ.

Quý Hiên bắt đầu chạy nước rút, ông bắn tất cả tinh hoa cho người có tình cảm chân thành duy nhất kiếp này của mình.

Mà đêm còn rất dài, trước khi bình minh, mây mưa chưa từng ngừng lại.

---

Cha mẹ bề bộn nhiều việc, hai đứa con yêu lại mài đao nhắm về phía Phi Phi.