Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai

Chương 16: Không Cần Gọi Tôi Là Chú

Cô chợt nhận ra điều mình nói nhiều nhất với Sở Vân Kiêu chính là hai chữ "cảm ơn".

Hai người họ không gặp nhau quá nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau đều đúng lúc Sở Vân Kiêu giải vây giúp cô.

Suýt nữa thì cô đã lầm tưởng người đàn ông này là chân mệnh thiên tử của mình.

Con ngươi Sở Vân Kiêu khẽ động, khóe miệng khẽ giật lên nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.

Chiếc cằm xinh đẹp hơi nâng lên, người ta cũng biết giữ giá lắm đó!

"Không có gì, tiện tay thôi." Anh nói với giọng điệu rất thản nhiên.

Tài xế và trợ lý riêng đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi trợn mắt há hốc miệng, oán thầm: Vừa nãy là ai nghe nói Sở Hạ Phàm đến đây gây sự nên mới vội vàng chạy từ tòa nhà hành chính tới đây giải vây? Bây giờ tỏ vẻ lạnh lùng để làm gì vậy? Cẩn thận dọa người ta chạy mất dép đấy.

Hôm nay Sở Vân Kiêu đến trường để bàn chuyện hợp tác, anh muốn triển khai mảng trò chơi nên cần tuyển dụng nhân tài. Có điều dự án lần này không quá gấp nên anh định sẽ trực tiếp tuyển người từ trường học, sau đó đích thân đào tạo ra một đoàn đội.

Thật trùng hợp, thế mà lại gặp phải Sở Hạ Phàm đang làm loạn.

Hướng Ca chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm khái đại lão* quả đúng là đại lão, giúp người còn không thèm kể công, thật là có khí phách.

*Đại lão (大佬) ý nghĩa giống như một nhân vật tầm cỡ, nam thần; chỉ những người có quyền lực và tài năng.

Chỉ là Sở Vân Kiêu không nhiễm khói bụi trần gian, không phải thứ mà đám người phàm tục các cô có thể lại gần.

Sở Vân Kiêu nhìn ra sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Hướng Ca, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó anh nói: "Tôi chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, không cần gọi tôi là chú."

Nếu cô đã chia tay với Sở Hạ Phàm, vậy thì không cần phải xưng hô theo vai vế nữa.

Hướng Ca băn khoăn gãi đầu: "Vậy phải gọi là gì ạ?"

Gọi "anh" thì có vẻ thân thiết quá, gọi Sở tổng thì lại quá xa lạ, dù sao người ta cũng từng giúp đỡ cô hai lần.

Sở Vân Kiêu nghe vậy thì lập tức câm nín, anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Hướng Ca, không hiểu sao Sở Vân Kiêu lại thấy mất tự nhiên.

Anh quay mặt đi, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: "Tùy cô."

Chỉ cần không phải chú Sở, cô muốn gọi thế nào cũng được.

Hướng Ca xoa cằm trầm tư một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái.