Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai

Chương 1: Trễ Hẹn

Thời tiết Tây Thành thay đổi thất thường nên tiết trời tháng tư vẫn lúc nóng lúc lạnh.

Chiều nay lúc Hướng Ca ra ngoài, bầu trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm rải đều khắp nơi, vậy mà đến gần tối lại bắt đầu có mưa nhỏ.

Khi cô và bạn cùng phòng đi từ nhà hàng ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù làm hai người giật cả mình, nháo nhác kéo nhau lùi về phía cửa nhà hàng.

"Không phải chứ? Dự báo thời tiết đâu nói hôm nay trời sẽ mưa." Bạn cùng phòng Tiểu Thu ôm cánh tay Hướng Ca nói.

Cô ấy rất thích dính vào người Hướng Ca, bởi vì mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô rất dễ ngửi, hơn nữa thịt của Hướng Ca rất mềm, ôm ấp rất thoải mái.

Lúc ôm Hướng Ca, Tiểu Thu cảm nhận sâu sắc thế nào được gọi là nhuyễn hương ôn ngọc.

"Dự báo thời tiết cũng đâu nói hôm nay trời sẽ không mưa." Một người bạn cùng phòng khác cười trêu chọc.

Mấy người các cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mang áo khoác cũng không cầm theo ô, lúc này chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn mưa rơi.

Hướng Ca cúi đầu nhìn điện thoại di động, lịch sử trò chuyện với Sở Hạ Phàm vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi đi từ buổi chiều.

Sở Hạ Phàm là bạn trai của cô, hai người ở bên nhau ba năm, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp.

Chỉ là trong khoảng thời gian này, Sở Hạ Phàm bận lo chuyện mở công ty, Hướng Ca lại sắp tốt nghiệp nên cũng có nhiều việc cần làm, cho nên hai người đã không gặp nhau hơn nửa tháng nay rồi.

Hôm nay là cuối tuần, Hướng Ca muốn hẹn Sở Hạ Phàm ăn cơm, nhưng anh ta nói mình chỉ rảnh vào buổi tối và chỉ có thể đi ăn khuya cùng cô.

Hướng Ca không có tính bám người, suốt ba năm qua hai người vẫn luôn như vậy, dù thế nào cũng sẽ không quấy rầy khi người kia đang bận, lúc rảnh rỗi mới hẹn gặp một lần.

Mối quan hệ giữa hai người, càng nhiều hơn là sự gửi gắm về mặt tinh thần và tình cảm.

Cho nên Hướng Ca chưa từng cưỡng cầu Sở Hạ Phàm, anh ta bận, vậy cô sẽ hẹn bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố, sau đó chờ Sở Hạ Phàm đến đón.

Sau khi cô gửi định vị của nhà hàng cho Sở Hạ Phàm thì không thấy anh ta trả lời nữa, không biết bây giờ có còn bận không.

"Mưa thế này chắc không tạnh được ngay đâu, hay chúng ta gọi xe về trường đi?" Tiểu Thu đề nghị.

Những người khác không có ý kiến.

Tiểu Thu chú ý đến động tác nhìn điện thoại của Hướng Ca, hạ giọng hỏi cô: "Tiểu Ca, lát nữa bạn trai của cậu sẽ đến đón thật sao?"

Cô ấy hỏi những lời này thật sự chỉ vì quan tâm chứ không hề có ác ý gì, bởi vì Sở Hạ Phàm cho Hướng Ca leo cây không chỉ một hai lần, mỗi lần đều lấy lý do công ty có việc đột xuất, không đến được. Sau khi xong chuyện, anh ta sẽ lại tặng quà, lại hỏi han ân cần mấy câu coi như xin lỗi.

Trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ nhìn thấy Sở Hạ Phàm quan tâm hỏi han Hướng Ca, cảm thấy anh ta là một người bạn trai mẫu mực. Nhưng Tiểu Thu là bạn thân, sao cô ấy lại không nhìn ra chứ?

Đúng là công việc rất quan trọng, nhưng nếu đã hứa thì nhất định phải làm.

Bình thường thì cũng thôi, nhưng hôm nay trời mưa gió thế này, lỡ Sở Hạ Phàm không tới thì Hướng Ca phải làm sao bây giờ?

"Ừ, anh ấy đã hứa với mình rồi." Hướng Ca bỏ điện thoại vào túi.

"Được rồi, vậy bọn mình gọi xe về trước nhé? Cậu ở lại cũng phải chú ý một chút, nếu thấy không ổn thì đừng đợi anh ta nữa." Tiểu Thu dặn đi dặn lại.

Hướng Ca mỉm cười: "Mình biết rồi, nếu nửa tiếng nữa vẫn không thấy anh ấy thì mình sẽ gọi xe về trường."

Nghe cô nói như vậy, Tiểu Thu mới yên tâm.

Bạn cùng phòng đi chưa được bao lâu thì mưa càng lúc càng nặng hạt.

Cô gái ở quầy lễ tân của nhà hàng đặc biệt ra ngoài bảo Hướng Ca vào bên trong ngồi trú mưa.

Sau khi Hướng Ca đi vào, cô gái ấy lại rót cho cô một ly nước nóng.

Cầm chiếc ly ấm áp trong tay, hơi lạnh trên người dần được xua tan. Hướng Ca cười nói: "Cảm ơn."

Cô gái nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Ca, mỉm cười thẹn thùng, hai má bất giác ửng hồng, lắp bắp nói: "Không... không có gì."

Vị khách này xinh quá!

"Nhà hàng chúng tôi 11 giờ mới đóng cửa, chị không cần vội, cứ ngồi đây đợi khi nào ngớt mưa hãy về." Cô gái đỏ mặt nói với Hướng Ca.

"Vâng, cảm ơn cô." Hướng Ca rất cảm động.

Cô ngồi ở cửa, có thể nhìn thấy khách khứa lục tục ra vào.

Có người vì trú mưa nên tiện thể ghé vào ăn cơm, thỉnh thoảng cũng có mấy đôi tình nhân che ô rời đi.

Các chàng trai sẽ lặng lẽ nghiêng ô về phía người cô gái, để mặc vai áo mình phơi ngoài mưa ướt sũng, sau khi cô gái phát hiện sẽ chỉnh ô ra giữa hoặc cười mắng chàng trai ngốc nghếch, cuối cùng hai người lại ôm nhau rời đi trong bầu không khí vô cùng ấm áp.

Hướng Ca rất thích nhìn những cảnh tượng này, cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng lại bất giác nhếch lên.

Hai mươi phút trôi qua, Hướng Ca quyết định gọi điện thoại cho Sở Hạ Phàm.

Kết quả là... điện thoại của người kia tắt máy.

Trên mặt Hướng Ca thoáng hiện lên chút cô đơn, cô lại ấn gọi thêm mấy cuộc, người kia vẫn tắt máy.

Trời mưa đi đường dễ xảy ra chuyện, xuất phát từ sự lo lắng, Hướng Ca liên lạc với bạn của Sở Hạ Phàm.