Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính

Chương 17

Nhưng mà việc đó còn quan trọng không. Tự dưng bây giờ lại lôi mấy cái đĩa ra đập làm gì. Đại tiểu thư, cô ấy chê nhà mình chưa đủ giàu sao.

Trần Doãn cau mày. Người khác không hiểu còn hắn thì hiểu rất rõ đó. Cô ta là đang ra oai trước mặt hắn. Thật đáng ghét mà.

"Hết rồi sao?" Thẩm Miên đập xong cô liền phủi phủi tay quay sang hỏi quản gia với bộ dạng bà đây muốn đập tiếp các người còn không.

"Hết... hết rồi ạ." Quản gia nhìn tám cái đĩa gốm giá trị liên hoàn miệng lắp bắp không nói nên lời, trong lòng tiếc đứt ruột gan. Tất cả ở dưới sàn đó đều là tiền đó, có ai mà không tiếc chứ, tiểu thư không vừa mắt có thể nói người mang dẹp mà.

"Ồ." Thẩm Miên gật gật đầu, nhếch môi cười nhạt, cũng không tính toán với quản gia. Chơi cũng đã chơi đủ, cái cô muốn cũng đã làm xong. Người thì phải biết dừng đúng lúc. Cô là một cô gái vừa hiểu chuyện, vừa biết điều mà, làm sao có thể để mọi người khó xử chứ.

"Lát mẹ có hỏi thì tính hết cho tôi là được." Cô để lại một câu rồi trực tiếp xoay người đi lên phòng, phía sau vẫn như mọi khi có cái đuôi nhỏ mang tên Dung Âm.

"Cô đứng lại ngay."

Trần Doãn nghiến răng trực tiếp tiến lên nắm lấy cổ tay của Trần Giản Miên. Cô ta càng lúc càng quá quắt, càng lúc càng không xem hắn người chủ tương lai của gia đình này ra gì. Nếu hôm nay không giải quyết sau này ắt hẳn bản thân sẽ bị cô ta leo lên đầu ngồi. Phải cho cô ta biết hắn mới chính là con trai, người thừa kế của cái nhà này chứ không phải cô ta.

Thẩm Miên nhìn kẻ không biết sống chết nắm lấy cổ tay mình ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh. Cô rất ghét ai đυ.ng vào người mình, đặc biệt là loại không biết trời cao đất dày như nam chính đây. Hắn ta nghĩ có ngòi bút tác giả quay quanh thì cô sợ hắn chắc.

"Cô nên nhớ, ai mới thật sự là ng thừa kế, đừng có ỷ vào sự yêu thương mà lên mặt."

"Cậu muốn bỏ ngón tay nào?"

Thẩm Miên khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh nhưng Dung Âm ở phía sau thầm nuốt nước bọt. Với tư cách người hầu riêng, cô hiểu rõ đây chính là một khắc bình yên trước cơn giận dữ bão tố của đại tiểu thư. Cô ấy ghét nhất ai chạm vào người mình cho dù chỉ là sợi tóc, lần này Trần Doãn không xong rồi. Cô có nên can không. Lỡ phu nhân về thấy Trần Doãn bị gì thì phải làm sao. Dù sao Trần Doãn mới thật sự là người thừa kế Trần gia.

"Cô...cô muốn gì?" Trần Doãn cũng phát hiện ra được sự bất thường thay đổi đó. Khí chất và sát khí tỏ ra từ người trước mắt làm hắn run sợ, ép hắn đến không thở nổi. Cho dù như vậy hắn cũng không hề buông tay, hắn tuyệt đối không thể thua trước Trần Giản Miên.

"Làm chị gái thì phải biết yêu thương bảo vệ em trai nhưng tiếc quá, tôi không có tình thương như vậy." Ánh mắt Thẩm Miên càng lúc càng lạnh, càng lúc sát khí phát ra càng nặng.

Cô không hiểu tại sao độc giả lại thích thể loại nam chính ích kỉ, nhỏ nhen nhưng loại này trong mắt cô tuyệt đối không thể tồn tại. Sự tồn tại của hắn độc giả có thể xem là soái, là bá đạo nhưng đối với cô thật sự rất tốn không gian.

Thế giới này, cô chơi đủ rồi.

E...e...e...

Tính hiệu hệ thống tổng bộ thực tại ở máy chủ liên tục nháy đèn đỏ phát ra âm thanh báo khẩn cấp.

"Ưng Thừa Tướng... Ưng Thừa Tướng, cản cô ta lại ngay..." Nhân viên giám sát máy chủ đang ngủ gật liền bật dậy cầm lấy bộ đàm, điệu bộ vô cùng khẩn cấp. Hắn biết ngay mà, cô gái này làm gì có chuyện để yên cho bọn họ phát nhiệm vụ chứ. Cô ta rõ ràng là một kẻ điên không cần mạng.

"Tôi, tôi, tôi cản, cản, không được..." Một hệ thống đỉnh cấp bậc nhất game như nó vậy mà lúc này bị nhiễm sóng trầm trọng. Nó đã cố hết sức để bản thân hiện ra ngăn cản Thẩm Miên nhưng có làm cách nào cũng không được. Dường như có một tấm kính vô hình đang nhốt nó từ mọi phía đến mức nó không thể liên lạc với máy chủ.

"Ưng Thừa Tướng, hệ thống 17A nghe rõ trả lời..."

"Hệ thống 17A nghe rõ không? Cản cô ta lại ngay."

"Hệ thống 17A mất kết nối..."

"Chết tiệt." Nhân viên kỹ thuật đập mạnh tay xuống bàn vô cùng tức giận mà chửi thề.

Lần đầu tiên trong hắn ta gặp một kẻ có ý chí mạnh như thế này. Ý chí mạnh đến nổi có thể đóng băng cả hệ thống máy chủ mà những vị giáo sư ưu tú nhất thời đại này dùng cả đời để làm ra.

Không những đóng băng máy chủ của một server mà toàn bộ hệ thống game. Nếu không nhanh chóng giải quyết toàn hệ thống game sẽ sụp đổ đến lúc đó e là... bí mật đó sẽ không giữ được.

Ưng Thừa Tướng đá vào tấm kính vô hình trước mặt. Nó vậy mà bị một con người dùng ý chí nhốt lại. Chết tiệt, chuyện này quá mất mặt mũi rồi, nếu đồn ra ngoài nó làm sao còn mặt mũi nhìn các hệ thống khác. Còn nữa, nếu không ngăn được kí chủ nó có phải sẽ bị mang đi thêu hủy không.

"Khốn kiếp, cô dừng lại ngay nghe không hả."

"Cái hệ thống như ngươi bớt ồn ào ra vẻ đi. Thế giới này, bà chơi chán rồi." Thẩm Miên nhếch môi. Cô muốn thử xem phát đoán của mình có đúng không.