Tần Dịch Dương thật ra cũng không thật sự cần thiết trước mặt mọi người thể hiện anh ta và Bạch Thạch có mối quan hệ không bình thường, anh ta có thể đợi đến khi tan tầm tìm Bạch Thanh, thấy Giang Sơ Nhất ánh mắt của anh ta dừng lại một chút, sau đó mới nhìn đến Bạch Thạnh ngồi yên vị tại chỗ kế bên, anh ta thấp giọng nói: “Bạch Thanh, ngươi cùng ta nói chuyện một chút.”
Vai chính nguyên tác, nam phụ si tình đều cùng ở đây, Bạch Thanh thật sự là không muốn giống như nguyên tác cùng bọn họ dây dưa không rõ, cho nên cậu ngồi ở im ở chỗ của mình không có động.
Tần Dịch Dương thấy thế chỉ có thể cau mày lại kêu một tiếng, “Bạch Thanh.”
Mọi người đều biết Bạch Thanh rất thích tiểu Tần tổng của bọn họ, nhưng thật ra không nghĩ tới cậu dám cùng tiểu Tần tổng thái độ này, trong lúc nhất thời mọi người nhìn nhau, một số người trên mắt ý chế nhạo.
Giang Sơ Nhất cũng bị thái độ này Bạch Thanh dọa sợ , cậu ta nhìn thấy thái độ mọi người xung quanh chân ở dưới nhẹ nhàng chạm vào Bạch Thanh hai cái, nhẹ giọng nói, “Bạch Thanh, cậu không cần như vậy, nếu là đắc tội tiểu Tần tổng làm sao bây giờ?”
Bạch Thanh không sao cả nói, “Vậy thì từ chức.”
Nếu là mỗi ngày ở chỗ này cùng bọn họ trình diễn tình tay ba, cậu còn không bằng từ chức, cũng không biết Tần lão gia tử có đồng ý hay không.
Theo đạo lý chính mình hiện tại đã gả cho Tần Duyên Đông, cùng Tần Dịch Dương hôn phu tương lai gì đó đầu đã không còn, cũng không biết đại gia là đã quên chuyện này vẫn là thế nào, thế nhưng chưa từng có người nhắc tới quá hắn ở Tần thị tập đoàn sự.
Lời này của Bạch Thanh không tính là nhỏ, Tần Dịch Dương cũng nghe thấy, anh ta lộ ra một chút áy náy cùng thống khổ, nhưng rất nhanh đã bị anh ta khắc chế, chỉ vẫn luôn nhìn Bạch Thanh, cứ như nếu Bạch Thanh không đi, anh ta cũng sẽ không đi.
Bạch Thanh nhìn ánh mắt của các đồng nghiệp ngày càng ám muội đầu liền đau.
Tần Dịch Dương đây là có chuyện gì, hiện tại người trong lòng của anh ta không phải đang ở bên cạnh sao, hắn đây là đầu óc có hố sao?
Bạch Thanh đột nhiên nghĩ đến vừa rồi chính mình nữa ngày không để ý đến điện thoại, vì muốn biết rõ Tần Dịch Dương rốt cuộc lại đây làm gì, cậu lấy qua di động mở ra tin nhắn của Tần Dịch Dương.
“buổi sáng em không để tài xế đưa đến sao? đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có việc gì không cần buồn ở trong lòng, cũng không cần tự mình làm loạn.”
“Anh biết em gả cho chú nhỏ là nhất thời xúc động, em làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ.”
“Như thế nào không trả lời tin nhắn, có phải lại tức giận?”
“Anh biết anh dong dài, nhưng em về sau làm việc thật sự làm mọi người lo lắng, chú nhỏ còn tốt, nhân phẩm của chú ấy mọi người đều biết, nhưng là hôm nay em như thế nào có thể ngồi xe người lạ đến, hiện tại nhà có thiếu xe để em đi?”
“Thanh Thanh? Thanh Thanh?”
Bạch Thanh xem xong mấy tin nhắn không biết nói gì, đại khái anh ta thấy hoặc nghe thấy được chính mình từ xe người khác bước xuống, nhưng anh ta không nhận ra xe của Tần Duyên Đông sao, chỉ biết đó không phải là xe trong nhà, liền cho rằng chính mình cùng anh ta giận dỗi tùy tiện đi xe người khác đến?
Chỗ bọn họ ở là khu biệt thư, ngày thường cơ bản không nhìn thấy bóng người, làm sao cậu có thể ngồi xe người khác đến nha, hơn nữa thái độ này của Tần Dịch Dương cũng khó trách nguyên chủ ở trong sách rõ ràng cùng Tần Duyên Đông kết hôn, còn vẫn luôn chưa từ bỏ ý định tưởng thông đồng Tần Dịch Dương.
Bạch Thanh không muốn cùng Tần Dịch Dương nói thêm cái gì, cậu dứt khoát gọi đến số điện thoại của Tần Duyên Đông.
Tiếng chuông rất mau vang lên, sau đó cắt đứt.
Bạch Thanh, “???”
Cậu không biết là do bận rộn mà Tần Duyên Đông tắt máy hay do bất cẩn nhấn tắt, chỉ có thể lại gọi một lần qua đi.
Lần này điện thoại rất mau được kết nối, bên kia truyền đến giọng Tần Duyên Đông có chút trầm thấp, “Bạch Thanh?”
Bạch Thanh nhìn thoáng qua Tần Dịch Dương vẫn còn đang nhìn, cố ý vẻ mặt ngọt ngào đối với điện thoại kia đầu nói, “Chông à, anh có đến công ty không, buổi sáng đưa em lại đây có phải chậm trễ thời gian của anh.”
Tần Duyên Đông đang ở mở họp, nên cuộc gọi đầu tiên Bạch Thanh gọi đến mới cúp máy, đến khi cuộc gọi thứ hai đến hắn tưởng bên kia xảy ra chuyện gấp nên nhận cuộc gọi, ai biết mới vừa một tiếp lên liền nghe thấy được tiếng làm nũng của Bạch Thanh.
Phòng họp rất an tĩnh, Tần Duyên Đông còn không có đi xa, vì thế tiếng Bạch Thanh thông qua di động rõ ràng truyền tới mỗi lỗ tai người trong phòng họp
Mọi người lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi đầu làm bộ sửa sang lại tài liệu cuộc họp, chỉ là trong lòng một đám đều muốn nhiều chuyện.
“Khoảng thời gian trước liền nghe nói Tần tổng muốn kết hôn, không nghĩ tới là sự thật.”
“Hai ngày này Tần tổng thường xuyên không ở công ty chính là ở trù bị hôn lễ đi.”
“Xem ra bà chủ của chúng ta còn rất dính người.”
“Tần tổng như vậy khẳng định tìm cái tiểu kiều thê.”
Cấp dưới sôi nổi giao lưu bằng ánh mắt qua lại, cuối cùng lại nhịn không được trộm quan sát sắc mặt Tần Duyên Đông.
Thái độ của Tần Duyên Đông cùng vừa rồi mở họp khi không có gì khác nhau, hắn chỉ là che lại microphone đối với mọi người nói, “Các ngươi tiếp tục.” Sau đó liền cầm di động ra văn phòng.
Chờ đi đến trên hành lang hắn mới mở miệng hỏi, “Làm sao vậy, có phải xảy chuyện gì?”
Hắn không cảm thấy Bạch Thanh sẽ rãnh rỗi gọi điện thoại quan tâm đến hắn có đi làm hay không.
Bạch Thanh nghe được điện thoại im lặng rất lâu, rốt cuộc cũng ý thức được chính mình khả năng quấy rầy Tần Duyên Đông, chỉ là trước mặt còn có một đống người đang nhìn, đặc biệt là Tần Dịch Dương, sắc mặt của anh ta thực phức tạp, Bạch Thanh không muốn biết anh ta suy nghĩ cái gì, chỉ có thể căng da đầu đối điện thoại bên kia nói, “Không có gì, chính là đột nhiên nhớ anh.”
Cậu nói xong còn sợ không đủ ghê tởm lại bổ sung một câu, “Chúng ta đã một giờ 30 phút không gặp mặt.”
Tần Duyên Đông, “……”
Hắn trầm mặc thật lâu, “um” một tiếng.
Bạch Thanh trước kia cũng chưa từng yêu đương, nói ra mấy lời sến súa này đã là cực hạn, hơn nữa cậu có thể tưởng tượng đến vẻ mặt ghét bỏ của Tần Duyên Đông, vì thế cậu cũng im lặng luôn.
May mắn Tần Dịch Dương nghe thấy câu đầu tiên của Bạch Thanh khi bắt máy đã biết anh ta hiểu lầm chuyện hồi sáng, sau đó lại nghe được Bạch Thanh đối với chú nhỏ làm nũng, cảm thấy xấu hổ nên đã rời đi.
Bạch Thanh liếc thấy Tần Dịch Dương đã rời đi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại phải suy nghĩ hết chất xám để kết thúc cuộc trò chuyện bên kia: “Vâng, chính là như vậy, anh có phải hay không đang bận việc, em không làm phiền anh nữa, yêu anh, moah moah.”
Tần Duyên Đông, “……”
Hắn không cảm xúc nhìn điện thoại cắt máy, tạm dừng trong chốc lát mới trở về phòng họp tiếp tục nội dung cuộc họp vừa rồi.
Bạch Thanh moah moah xong để ý các đồng nghiệp xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi cùng quỷ dị, cố gắng làm vẻ mặt không có gì xảy ra ngồi xuống, nhưng bên tai đã đỏ hồng một mảng.
Tha thứ cho kinh nghiệm kém cỏi về chuyện yêu đương, mọi thứ cậu học được đều là do đọc truyện cười trên mạng, cho nên vừa rồi trong nháy mắt cậu thật sự không biết nói cái gì, nên ban nảy theo bản năng nói ra mấy lời thoại sến súa trên mạng.
Mà phải làm phương án này là vì cậu cảm thấy phương pháp tốt nhất để tránh xa các chuyện mập mờ là nói cho người khác biết mình và người bạn đời rất ân ái, càng nói đến Tần Dịch Dương dù là một nam phụ thánh mẫu đi nữa cũng không thể cùng thím nhỏ của mình ở nơi công cộng lôi kéo mập mờ được.
Thím nhỏ??
Bạch Thanh đột nhiên cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thêm vào đó nghĩ đến vẻ mặt ghê tởm của Tần Duyên Đông lúc nảy, cậu đột nhiên nhìn máy tính nở nụ cười “Hắc hắc hắc”.
Giang Sơ Nhất đang ngồi ở bên cạnh: “……”
Cậu ta nhẹ giọng hỏi, “cậu thật sự kết hôn?”
Bạch Thanh gật đầu, lộ ra tay phải đã đeo nhẫn cưới.
Ngày hôm qua mới vừa mang lên nhẫn cưới còn không nghĩ đến có cần dùng đến, hôm nay đúng lúc trở thành một cái chứng cứ, về sau cũng không cần giải thích nhiều.
Bạch Thanh đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác có một chi tiết, nguyên chủ sau đêm tân hôn đều đã quăng nhẫn cưới ở đâu mất, nhưng Tần Duyên Đông lại đến khi thời điểm ly hôn mới bỏ ra nhẫn cưới cùng giấy chứng nhận kết hôn.
Bạch Thanh đột nhiên cảm thấy nguyên chủ thật sự bỏ lỡ một nam nhân vô cùng tốt, mà hiện tại đây là chồng của mình, nghĩ đến đây cậu lại nhịn không được “Hắc hắc hắc” nở nụ cười.
Giang Sơ Nhất nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Thanh này đột nhiên hâm mộ nói: “cậu cùng chồng của mình nhất định rất yêu nhau.”
Cậu ta bất giác nhớ đến người đàn ông kia, người đàn ông đó cường thế đến mức làm cho cậu ta có chút sợ hãi, có điều hắn ta chưa từng đề phòng cậu ta, nên cậu ta mới có thể thuận lợi thoát ra ngoài, muốn dựa vào chính mình mà không phải phụ thuộc vào ai.
Bạch Thanh nhìn biểu tình của Giang Sơ Nhất đột nhiên cũng nghĩ đến điều gì, cậu trầm mặc một chút, mới nói nói, “Tôi tin tưởng cậu cũng sẽ gặp được người kia.”
Giang Sơ Nhất ở trong sách không phải người xấu, cậu ta chỉ là quá mềm lòng, nhưng Bạch Thanh nghĩ đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ lại cũng không dám cùng cậu ta quen biết qua nhiều.
“Tôi a……” Giang Sơ Nhất nghe được Bạch Thanh nói đầu tiên là thở dài, sau đó lại lộ ra vẻ tươi cười nói, “Ân, ta sẽ.”
Phảng phất là nào đó chờ đợi, cũng là nào đó tuyên thệ.
Bất đồng với vẻ ngoài mềm mại của Bạch Thanh, Giang Sơ Nhất lại là thiếu niên có vẻ ngoài như ánh dương, cười rộ lên sẽ có hai cái răng nanh, khí chất lại thực sạch sẽ, dễ dàng làm người sinh ra một loại ham muốn chinh phục, tuy rằng không bằng Bạch Thanh lớn lên đẹp, nhưng cười rộ lên thời điểm lại rất hấp dẫn người.
Bạch Thanh đột nhiên hiểu được vì cái gì trong truyện gốc có nhiều người thích cậu ta như vậy
Bất quá không quan hệ, Tần Duyên Đông không thích cậu ta là được.
Bạch Thanh đột nhiên minh bạch, ở thế giới này cậu đã kết hôn, hơn nữa trượng phu là một đối tượng rất tốt, lại được chính mình bắt được, chính mình vì cái gì không thử chân chân chính chính tiếp thu đoạn hôn nhân này?
Huống chi theo nguyên tác ai cũng thích Giang Sơ Nhất, bây giờ chính cậu cố gắng chấp nhận mối hôn nhân này thật tốt về sau nếu có phát hiện hai người không hợp nhau, không thể chống lại nguyên tác, cậu cùng Tần Duyên Đông cuối cùng vẫn là ly hôn, nhưng ít nhất cậu đã có thử qua sẽ không hối hận.
Không sai, cậu có điểm lo lắng không thể thay đổi nguyên tác, bởi vì cậu trước kia cũng đã từng đọc qua các loại hình xuyên không, tựa như xuyên đến cổ đại, lịch sử là không thể thay đổi, hiện tại cậu xuyên đến một quyển sách, cậu không biết có thể thay đổi tình huống giống như vậy hay không, cho nên tuy rằng cậu một lòng muốn thoát đi cốt truyện, không muốn cùng vai chính nguyên tác có cái gì quan hệ, nhưng sâu trong nội tâm vẫn là có một chút lo lắng, nhưng đến hiện tại mà nói, những chuyện cậu làm đến bây giờ vẫn không ảnh hưởng đến tiến triển của câu chuyện, có lẽ bởi vì cậu là tuyến nhân vật không ảnh hưởng trực tiếp đến câu chuyện.
Nghĩ nghĩ như vậy cậu lại cảm thấy không vui, cậu nhịn không được click mở chân dung Tần Duyên Đông trên WeChat, mở ra đoạn tin nhắn ít đến đáng tháng của hai người.
Đối thoại chỉ có buổi sáng hôm nay, liếc mắt một cái là có thể xem xong, nhưng thời điểm Bạch Thanh chán nản buông điện thoại, trong đoạn đối thoại của hai người có tin nhắn gửi đến.
“Xuống lầu.”