Lời Cảm Ơn Đặc Biệt

Chương 1

Khi các thí sinh thi vào đại học trong cả nước đều đang dốc sức học tập thì trường Nhất Trung Giang Thành vẫn đang chú trọng đến giáo dục tố chất. Trong giờ âm nhạc mở một số vở hài kịch nước ngoài với danh nghĩa giúp mọi người thư giãn tinh thần, tiết thể dục lại càng không bỏ sót một tiết, hoặc là cho bạn chạy bộ, hoặc là cho bạn bơi lội, mệt mỏi như thế nào hay giày vò bạn như thế nào, xong còn nói đây là rèn luyện thân thể bạn nên không cho phép xin nghỉ, nếu trốn học, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng hỗ trợ bắt bạn. Ân cần dạy bảo bạn phải chấp nhận sự sắp xếp của nhà trường.

Tùy Du dưới chính sách nghiêm khắc như vậy vẫn trốn học, cô không muốn bơi lội, gần đây cơ thể vô cùng mệt mỏi, sáu giờ rưỡi sáng rời giường đã tiêu hết tất cả sức lực của cô, thật vất vả mới có một tiết “Không học”, cô muốn nghỉ ngơi một lát.

Cùng trốn học còn có bạn thân Đường Vi, hai người chạy đến “Trạm sữa” bên cạnh sân thể dục mua hai bình sữa tươi trà xanh, Giang Thành vào tháng mười nắng đẹp rực rỡ, nhiệt độ có cảm giác lên đến 30 độ C, cần gấp một ít đồ đông lạnh giải nhiệt.

Tùy Du uống một ngụm sữa tươi trà xanh mà thường ngày cô yêu thích nhất, nhưng vừa mới nuốt xuống, trong dạ dày quay cuồng một trận, đồ ăn buổi sáng bất ngờ không kịp đề phòng phun ra toàn bộ.

Đường Vi sợ đến sững sờ tại chỗ, sau đó vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô.

“Đến phòng y tế đi?” Đường Vi vừa lau nước nôn ra vừa hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùy Du phờ phạc, dường như cô đang nghĩ đến điều gì, nhíu mày, dáng dấp đẹp mắt, bộ dáng cau mày điềm đạm đáng thương.

Lúc này vυ' em (dì quản lý trạm sữa, các học sinh gọi dì là vυ' em) cũng chạy tới, ồn ào muốn đưa các cô đến phòng y tế.

“Không cần đâu.” Tùy Du đứng lên, thản nhiên nói xong, xoay người rời đi.

Tiết thể dục đã học được một nữa, nhìn thấy Tùy Du trốn học đột nhiên xuất hiện, Vương Tường muốn giáo huấn hai câu, ai ngờ cô trực tiếp phớt lờ hắn, dứt khoát đi ngang qua.

Mỗi lớp luôn có mấy học sinh đặc thù như vậy, giáo viên rống cũng không dám rống, động cũng không dám động.

Lớp này cũng có hai người như thế, Tùy Du là một, bởi vì cha mẹ cô giàu có, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền để gửi cô con gái ngốc nghếch này đến lớp để thực nghiệm đánh bóng tên tuổi. Người còn lại là Chu Trạm, anh là hy vọng của trường Nhất Trung Giang Thành, trong số học sinh khóa này, anh là người có hi vọng trở thành “Thủ khoa khối tự nhiên” của Giang Thành nhất.

Vương Tường từ xa xa nhìn thấy Tùy Du ngồi xổm xuống bên cạnh bể bơi, cô đang nói chuyện với người khác, biểu tình trên mặt vẫn ngạo mạn như trước, Vương Tường thấy tay phải của cô thăm dò bể bơi, nâng nước trong lòng bàn tay lên, lập tức hắt lên mặt cậu con trai trước mắt.

Vương Tường chăm chú nhìn, mới phát hiện chàng trai kia là Chu Trạm.

Hắn vội vàng chạy tới, con người luôn có thói quen gắn mác cho người khác, hắn dạy lớp này hơn hai năm, hắn không thích và cũng không thể trêu vào Tùy Du người không coi ai ra gì, cứ như vậy trong một phút, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra tiết mục bắt nạt.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy Chu Trạm từ bể bơi đứng dậy, Tùy Du thì đi theo bên cạnh, hai người cùng đi về phía phòng thay đồ.

Trong lúc rảnh rỗi khi chờ thay quần áo, Tùy Du lấy điện thoại di động ra, nhập câu hỏi vào khung tìm kiếm rồi gửi đi, tín hiệu sân vận động không tốt, một hồi lâu nội dung mới hiện ra, cô càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn.

Lúc Chu Trạm đi ra, thấy tay trái cô cầm di động hơi run, tay phải đặt lên bụng.

“Đi thôi.” Giọng nói của anh vang lên, Tùy Du ngẩng đầu.

Anh đã thay quần áo xong, tóc cũng đã sấy khô.

Trong lòng Tùy Du đang bất ổn, thấy anh còn có thể thong thả ung dung chỉnh đốn lại bản thân, cô tức giận đến mức bật thốt lên mắng: “Con mẹ nó anh không thể nhanh lên một chút sao?”

Chu Trạm liếc điện thoại di động của cô một cái rồi nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu thở dài, cất điện thoại di động của cô, hạ giọng nói: “Bây giờ anh dẫn em đi.”

Chu Trạm rất cao, lần trước kiểm tra thể chất đã được 1m88, khi đó người đo chiều cao là một y tá trẻ tuổi, cô ấy liếc nhìn vài lần, cuối cùng còn trêu ghẹo nói: “Lên đại học có lẽ còn có thể cao thêm một chút.”

Người kế tiếp sau anh là Tùy Du, chiều cao Tùy Du bị cha cô kìm hãm, dù cho cha mẹ cô có tiềm lực tốt đi nữa thì cô cũng chỉ được 1m63.

“Cô xem lên đại học em còn có thể cao lên không?” Cô quái gở hỏi cô y tá kia.

“Nữ sinh đều trưởng thành sớm, em hừm... khó nói.” Cô y tá nhỏ nói xong, mắt cũng không nhìn cô, miệng hô: “Người tiếp theo”.

Hôm đó vừa vặn là thứ sáu, kiểm tra thể chất xong là có thể tan học, đo chiều cao xong hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Chu Trạm vốn định tham gia học lớp ngữ văn chuyên sâu, nhưng Tùy Du gọi anh lại.

“Anh có muốn biết qυầи ɭóŧ của em hôm nay là màu gì không?” Cô hỏi anh.

Trên con đường người đến người đi, bên cạnh còn có giáo viên và bạn học không ngừng đi qua lại, nhưng cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh mà mặt chẳng đỏ, tim chẳng loạn nhịp.

Chu Trạm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của cô, còn có hàng mi rung rinh trực tiếp đập vào trong lòng anh, anh bật cười thành tiếng.

Hai người đều đã mười bảy tuổi, lễ tân khách sạn không khó xử, mau chóng dọn phòng xong, Chu Trạm một tay cầm thẻ phòng, một tay nắm tay cô.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện này, toàn bộ quá trình đã cực kỳ thuần thục.

Không kịp chờ đến trên giường, cửa vừa đóng lại, anh vội vàng cởi chiếc quần ngắn của cô ra, muốn nhìn xem hôm nay qυầи ɭóŧ của cô đến tột cùng là màu gì.

Khi anh nhìn thấy dưới chiếc quần đùi, chỉ thấy cô trần như nhộng, đám lông tơ thưa thớt còn dính đầy những giọt nước, Chu Trạm tách huyệt của cô ra, môi áp lên, điên cuồng liếʍ láp.

Cơ thể thiếu nữ tản ra mùi hương đặc biệt, mùi thơm kia dễ ngửi hơn so với mùi sách vở, mùi bút nước.

Tùy Du bị anh xâm nhập hạ thể, còn thân trên thì ngứa ngáy vô cùng, bộ ngực đang phát dục rất căng, cô tự cởϊ áσ, tay cầm lấy bộ ngực run rẩy, xoa bóp.

Thiếu niên từ hạ thể của cô lui ra, vừa ngẩng đầu thì thấy cô đang tự sờ mó chính mình, liền bế cô lên đặt ở trên cửa.

Anh kéo khóa kéo quần jean xuống, cầm lấy vật nam tính đã cứng đến nóng rực, mãnh liệt cắm vào.

Đó là lần duy nhất, anh không đeo bao.

Dù sau đó anh bắn ở bên ngoài cơ thể, nhưng kết quả vẫn dính chưởng.

Giờ này khắc này, Tùy Du nhìn chằm chằm hai vạch trên que thử thai, tâm tình phức tạp.