Từ sau khi thành lập quan hệ chủ nô, Ngải Kha cơ hồ đối với mỗi tuần một lần dạy dỗ cảm thấy sợ hãi lại có phần chờ mong, đối với Lâm Hướng Vãn cô vừa yêu lại vừa sợ.
Ngải Kha ngoan ngoãn quỳ gối bên người Lâm Hướng Vãn, Lâm Hướng Vãn từ cặp sách lấy ra một cái roi, Ngải Kha lặng lẽ giương mắt nhìn. Cái roi thon dài toàn thân màu đen còn căng bóng, thoạt nhìn bộ dáng thực rắn chắc, Ngải Kha trong lòng một giật mình, nghĩ đến tình cảnh nếu nó đánh trên cơ thể mình sẽ đến nỗi nào.
Lâm Hướng Vãn cúi đầu duỗi tay sờ sờ Ngải Kha đỉnh đầu
“Đem chổi lông gà hôm trước dấu đi rồi hửm?”
Ngải Kha thân mình run lên, ngày đó ngay sau lúc ấy, càng nhìn đến cái chổi lông gà kia đã từng dùng để đánh trên người chính mình lại thấy càng phiền, đơn giản bịt tai trộm chuông ném ở thùng rác dưới lầu. Lâm Hướng Vãn khẽ cười một tiếng
“Em không phạm sai, tôi như thế nào sẽ trừng phạt em đâu?”
Lâm Hướng Vãn ở trong phòng nhìn chung quanh một lượt, đem roi đặt ở vị trí cao dễ thấy nhất , như là treo trưng bày lên. Lâm Hướng Vãn quần đồng phục ngạnh lên, cậu ngồi xổm xuống thân mình nắm Ngải Kha thấp hèn đầu, cưỡng bách Ngải Kha ngẩng đầu nhìn về phía trên ngăn tủ, Lâm Hướng Vãn ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói
“Về sau tôi liền dùng cái roi kia... Phạt em.”
Ngải Kha thân mình hơi hơi phát run, nhìn về phía cái roi trong ánh mắt cũng toát ra sợ hãi, nhưng không biết vì cái gì nghe xong Lâm Hướng Vãn nói, Ngải Kha phía dưới có chút ướŧ áŧ.
Lâm Hướng Vãn đứng lên, “Cái này roi là do bạn học của tôi đi du học tại Anh quốc mua về, hắn hỏi tôi dùng làm cái gì. Tôi nói, trong nhà có một con chó không biết nghe lời cần thiết phải mua về giáo huấn một chút.”
Ngải Kha cúi đầu không thấy rõ biểu tình trên mặt, cô hiện tại mới phát hiện. Từ khi cùng mình xác lập quan hệ chủ nô, Lâm Hướng Vãn không hề còn giữ lại hình tượng nam thần lạnh lùng cao thượng như trước kia của hắn, hiện tại lời nói của Lâm Hướng Vãn còn thật sự đả thương đến lòng tự tôn của người khác.
Lâm Hướng Vãn đứng ở mép giường liếʍ liếʍ môi, “Cởi sạch quần áo, bò lên trên giường đi, là chủ nhân muốn chính xác hiểu biết thân thể của ngươi.”
Chính xác hiểu biết... Thân thể của cô? Ngải Kha nghe được lời nói của cậu nhưng không biết phải hiểu như thế nào. Nhưng khi trước đã từng trải qua trừng phạt, Ngải Kha cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà vươn tay bắt đầu cởi bỏ áo ngủ, không đến nửa phút, Ngải Kha trơn bóng bò đến trên giường. Cô nhìn về phía Lâm Hướng Vãn ánh mắt đã hưng phấn lại khẩn trương. Lâm Hướng Vãn đối với phản ứng của cô thực vừa lòng, từ cặp sách lấy ra một cây thước bằng thiếc, lại lấy ra bút cùng vở đưa cho Ngải Kha
“Ngươi tới giúp ta ghi nhớ kỹ.”
Ngải Kha tiếp nhận bút cùng vở, thuận theo cậu đem thân mình hoàn toàn phơi bày trước mặt Lâm Hướng Vãn. Một chân trụ ở giữ hai chân Ngải Kha hạ thân cơ hồ kề sát với hạ thể trần trụi của cô. Lâm Hướng Vãn cầm thước đo đặt trên môi Ngải Kha, Lâm Hướng Vãn nghiêm túc đo lường. Từ góc độ nhìn của Ngải Kha, đôi mắt đơn phượng nhãn thật là rực rỡ lung linh, Ngải Kha chỉ nghĩ muốn hôn lên đôi mắt của cậu.
“Môi trên chín mm, môi dưới 10 mm.”
Đo lường xong Lâm Hướng Vãn hơi hơi đứng dậy, Ngải Kha không dám chậm trễ vội vàng trên giấy ghi nhớ ghi lại kết quả đo lường. Lâm Hướng Vãn đem thước đo chuyển qua trên đầṳ ѵú của Ngải Kha, cô chưa phát dục hẵn, bộ ngực cup A còn chưa đến, như là ở bình nguyên thượng nổi lên hai đồi núi nhỏ. Thước thiếc lạnh lẽo đυ.ng tới đầṳ ѵú của Ngải Kha, trong nháy mắt, đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi hơi đứng thẳng lên, quanh mình cũng nổi lên một tầng da gà.
Lâm Hướng Vãn cười khẽ, “Mẫn cảm như vậy sao?”
Ngải Kha có chút nan kham, xoay đầu qua hướng khác, Lâm Hướng Vãn chuyên tâm đo lường, Ngải Kha đầṳ ѵú căng cứng hồng hồng, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Hướng Vãn cẩn thận quan sát đầṳ ѵú nữ sinh. Có thể bởi vì còn thiếu nữ đầṳ ѵú liền tính đứng thẳng lên cũng vẫn là một viên nho nhỏ
“9 mm, bên này là...”
Lâm Hướng Vãn lại đem thước đo chuyển qua bên kia, “10 mm.... Hai bên không đối xứng này.”
Lâm Hướng Vãn cười nói làm Ngải Kha mặt đỏ bừng cả lên, lại cũng chỉ có thể để Lâm Hướng Vãn tùy ý đùa nghịch trên cơ thể mình. Lâm Hướng Vãn há mồm đem đầṳ ѵú ngậm vào miệng, như là hút muốn hút sữa dùng sức mà mυ'ŧ vào, “Ân...” Ngải Kha khó chịu nhíu mày, cô nằm mơ đều không nghĩ đến nam thần cao lãnh như Lâm Hướng Vãn sẽ có ngày ghé vào mυ'ŧ chính mình đầṳ ѵú.
Lâm Hướng Vãn mệnh lệnh Ngải Kha đem hai chân mở ra, Lâm Hướng Vãn cầm thước thiếc đè lên vùng đất giữa hai chân Ngải Kha, đây là lần đầu tiên cậu gần gũi quan sát nữ sinh hạ thể. Ngải Kha hạ thể âm mao dài thưa thớt, hai mảnh môi âʍ ɦộ hơi mỏng thâm sắc đem kiều nộn bảo hộ tiểu huyệt ở bên trong. Lâm Hướng Vãn đem cái mũi tiến lên hơi ngửi ngửi, có nhàn nhạt tao vị, Ngải Kha cảm thấy thật sự quá mức cảm thấy thẹn nhưng lại không dám khép lại hai chân.
Lâm Hướng Vãn vươn ngón tay thon dài tách ra hai mảnh môi âʍ ɦộ đang dính lấy nhau như đang tỉ mỉ nghiên cứu, Lâm Hướng Vãn trong ánh mắt tràn ngập tò mò quan sát đến tiểu huyệt chưa từng bị nhìn tới của Ngải Kha. Nhìn về phía trên môi âʍ ɦộ nơi bị thịt non bao vây lấy là một viên hình tròn, nơi đó hẳn là chính là âm đế. Lâm Hướng Vãn vươn tay nhẹ nhàng ấn ấn một chút hồng nhạt âm đế,
“A!” thân mình Ngải Kha run lên theo bản năng liền định khép lại hai chân nhưng Lâm Hướng Vãn vốn dĩ đã trụ giữa khoá chặt thân mình cô dễ dàng ngăn lại ý định chống đối khi nãy. Lâm Hướng Vãn đem ngón tay viền theo hướng môi âʍ ɦộ,
“Nơi này đã có người đi vào sao?”
Ngải Kha không đoán được ngữ khí của cậu lúc này, nhìn biểu tình của Lâm Hướng Vãn cũng thực bình đạm. Ngải Kha theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, run rẩy môi trả lời
“Không có...”
Lâm Hướng Vãn vừa lòng kéo lên khóe miệng tiếp tục kê thước đặt ở bên trên âm đế, thước lạnh lẽo đối với âm đế tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sự không nhỏ. Ngải Kha khó chịu xoắn qua xoắn lại, Lâm Hướng Vãn duỗi tay không nhẹ đánh vào phần bên trong đùi non mềm của Ngải Kha, ngữ khí lãnh đạm,
“Chịu đựng, ngươi như vậy ta như thế nào đo lường?”
Ngải Kha cắn lấy môi dưới cố gắng chịu đựng, cô nhất định không nghĩ để chính chọc giận Lâm Hướng Vãn,
“Âm đế, năm mm”
Ngải Kha cố gắng gượng người dậy ghi lại vào giấy, mới vừa đặt bút viết "âm", mới phát hiện chữ còn lại không biết viết sao, Ngải Kha nhỏ giọng nói
“Chữ còn lại... không viết được.” Lâm Hướng Vãn dở khóc dở cười lấy bút viết tiếp xuống từ "đế", so với chữ nhỏ xíu viết ra khi nãy, chữ của Lâm Hướng Vãn gọn gàng cứng cáp nhìn thật sự thuận mắt hơn nhiều. Lâm Hướng Vãn lấy bút ở Ngải Kha đỉnh đầu gõ một chút ghét bỏ nói,
“Đến chữ còn không biết viết, dù sao vẫn là học sinh cao trung a.” Ngải Kha nhấp môi biện giải,
“ Là...tôi quên viết như thế nào mà thôi.”
Lâm Hướng Vãn ngữ khí lập tức biến lãnh đạm
“Muốn bị đánh đúng không?”
Ngải Kha trong lòng hoảng hốt, thân thể so với đầu óc phản ứng nhanh hơn, Ngải Kha quỳ đứng dậy đầu cúi đến không thể thấp hơn nữa.
“Chủ nhân, ta sai rồi.”
Lâm Hướng Vãn rũ mắt thấy Ngải Kha, “Sai nào?”
Ngải Kha khẩn trương mở miệng, “Ta... Không nên chống đối chủ nhân.”
“Chính mình nói muốn đánh mấy cái.”
Ngải Kha trong lòng kêu khổ, vẫn không tránh được việc bị đánh, nhưng cậu để cô chính mình quyết định số roi mà mình muốn... Này có phải hay không là cái bẫy rập? Ngải Kha thử tính nhỏ giọng nói,
“... Năm roi..?”
Lâm Hướng Vãn nhướng mày, “Chính mình đi lấy roi.” ...