Ngải Kha (SM)

Chương 3.1: Có chút mong chờ bị hắn đánh

Từ sau lần kia, Ngải Kha ở trong trường học nhìn đến Lâm Hướng Vãn luôn là cảm thấy có chút quái quái, tuy rằng ở trong trường Lâm Hướng Vãn mắt đều không nhìn đến chính mình, nhưng chỉ cần cô liếc đến nhìn hắn trong đầu liền sẽ nghĩ đến một ít không thể miêu tả. Sự dị thường này của Ngải Kha liền bị Với Sớm cùng Khương Uyển Uyển đều phát hiện.

“Ngải Kha, tớ phát hiện cậu gần nhất lời nói thật sự rất ít nga.”

Với sớm kéo cánh tay Ngải Kha, “Trước kia thời điểm chúng ta cùng nhau thảo luận về trai đẹp, cậu không phải cũng sẽ gia nhập sao?”

Ngải Kha có chút chột dạ, “Thì hiện tại không phải tớ cũng đang nghe sao?”

“Không đúng không đúng, nương nương, ngươi nói có phải không dạo này nàng gần đây có điểm không thích hợp a?”

“Xác thực có điểm”, Khương Uyển Uyển trộm giơ lên điện thoại chụp ảnh vận động viên đang trên sân.

Thực mau Với Sớm bị dời lực chú ý đến trên sân bóng rổ, Lâm Hướng Vãn mồ hôi như mưa vượt lên giành bóng,

“Đẹp trai quá điii!!! Còn chơi bóng rổ nữa! Đúng là nam thần của chúng ta!!!”

Ngải Kha ở ngoài sân xem đến ngây người, cánh tay thon dài của Lâm Hướng Vãn chụp đánh bóng rổ không khỏi làm Ngải Kha nghĩ đến ngày đó hắn chính là dùng như vậy một bàn tay dùng sức đánh mông cô, kỳ thật đêm đó sau khi Lâm Hướng Vãn đi rồi, Ngải Kha phát hiện chính mình phía dưới ướt.

Lâm Hướng Vãn làm đội chủ lực của văn khoa đang cùng khoa học tự nhiên đội chủ lực Tống Triều Nam đối đầu quyết chiến, hai người làm trong sân dáng người thân cao nhất xuất sắc tự nhiên hấp dẫn ở đây sở hữu nữ sinh lực chú ý, văn khoa ban cơ hồ đều là nữ sinh tiếng gào,

“Lâm Hướng Vãn, cố lên!” “Lâm Hướng Vãn, cố lên!”

Ngải Kha dùng tay vỗ vỗ cánh tay Với Sớm,

“Làm sao thế?” Với Sớm đôi mắt liền không rời đi quá sân bóng, Ngải Kha nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng,

“Nếu cậu phát hiện nam thần chính là tên biếи ŧɦái, cậu còn sẽ tiếp tục thích hắn sao?”

“Có ý tứ gì a?” Với sớm nói xong lại hô câu, “Lâm Hướng Vãn, cố lên!”

Ngải Kha bất cứ giá nào, “Giả dụ là vậy, nếu là cậu phát hiện Lâm Hướng Vãn biếи ŧɦái có sở thích đánh nữ nhân , cậu còn sẽ thích hắn sao?”

Với Sớm nhíu mày, hảo hảo tự hỏi một hồi, “Chắc là sẽ vẫn thích, thấy gương mặt hắn ta là có thể tha thứ hết thảy.”

Ngải Kha bổ sung, “Cậu không nghĩ thông sao, về sau khả năng hắn bao hành cậu nga!”

Với Sớm đôi tay véo eo, tròn tròn đôi mắt nheo lại, một trương đại mặt tiến đến Ngải Kha trước mặt, “Cậu sao lại thế này, có phải hay không muốn châm ngòi quan hệ cùng văn khoa nam thần, cậu như thế nào không lấy Tống Triều Nam nêu ví dụ thử a!?”

Ngải Kha bất đắc dĩ, các cậu cùng Lâm Hướng Vãn chẳng có nửa điểm quan hệ, rõ ràng cô cùng Lâm Hướng Vãn còn có tiếp xúc qua... Tưởng tượng đến chính mình cùng Lâm Hướng Vãn giao dịch, Ngải Kha lại nhìn về phía Lâm Hướng Vãn trên sân thi đấu, hắn thuộc kiểu nam sinh mặc đồ nhìn gầy cởi đồ lại có thịt, cơ bắp trên cánh tay thoạt nhìn thực khẩn thật bộ dáng, nhìn đến này Ngải Kha yết hầu có chút khô.

Lúc này, có người ném bóng lệch khỏi quỹ đạo, bóng rổ thẳng tắp hướng đến phía các cô bay lại, bản năng làm cô cứng đờ đứng ở tại chỗ, Lâm Hướng Vãn nhanh như gió đưa cánh tay duỗi lại đỡ bóng mang về giữa sân. Với Sớm nắm lấy bả bai Ngải Kha kịch liệt lay động một trận,

“Má ơi! Con muốn gả cho hắn! đẹp trai quá!”

Ngải Kha cũng bị cảnh tượng anh hùng cứu làm đứng hình, nếu vừa rồi trực tiếp bị bóng đập vào mặt hẳn là chấn động lớn.

Với Sớm trong tâm nở hoa, “Lâm Hướng Vãn vừa mới nhìn ta! Hắn ở dừng lại chỗ ta aa!” Ngải Kha cảm giác trong gió hỗn loạn còn lại mùi mồ hôi của Lâm Hướng Vãn.

Không ngoài dự kiến, Tống Triều Nam cùng Trần Túc đại diện đội khoa học tự nhiên thắng trận thi đấu này, khoa văn nam sinh vốn dĩ đã ít đi, tưởng từ bên trong tìm mấy nam sinh biết đánh bóng rổ khó càng thêm khó, văn khoa đội hoàn toàn dựa Lâm Hướng Vãn, thua cũng không có gì mất mặt, nhưng thật ra Tống Triều Nam lần này lại thu về vô số người bên văn khoa si mê.

Lâm Hướng Vãn leo lên xe đổi tốc độ về đến nhà, khu ở của những người giàu có W thị, Lâm Hướng Vãn đem xe đậu đến phía dưới biệt thự nhà mình, đeo cặp sách vào cửa.

“Dì Lan .” Lâm Hướng Vãn chào hỏi người tận tay nuôi nấng, chăm sóc mình.

“Cơm đã làm tốt, đói bụng chưa.” Dì Lan vẻ mặt hiền hậu nhìn đại thiếu gia bé bỏng mà hính tay mình chăm sóc về đến.

Lâm Hướng Vãn gật gật đầu, lại nghe được dưới lầu tiếng động như đang chơi mạt chược, nhìn đến Lâm Hướng Vãn trên mặt biểu tình chán ghét . Dì Lan vội lôi kéo Lâm Hướng Vãn vào nhà ăn,

“mẹ ngươi mới đánh được một lúc.”

Dưới lầu các nữ nhân chơi mạt chược la hét ầm ĩ truyền ra tới, Lâm Hướng Vãn ngồi ở trên bàn cơm mặt vô cảm đào đào lỗ tai, Dì Lan xoay người đi vào phòng bếp hâm lại canh.

Bàn cơm to rộng như vậy lại chỉ có Lâm Hướng Vãn lẻ loi một người ăn cơm, hắn đã quen với điều này. Cha hắn là một vị kỹ sư nổi danh, nhưng là năm nào cũng ra bên ngoài đi công tác vội hạng mục, cha con gặp nhau thường xuyên xấu hổ không biết nên nói vấn đề gì. Mẹ Lâm Hướng Vãn là một cái người mẹ, nhưng nàng trước nay chưa từng giặt quần áo hay làm cho hắn một bữa cơm nào, toàn bộ thời gian sinh hoạt đều dùng để đánh mạt chược. Lâm Hướng Vãn kế thừa đôi mắt phượng thon dài đơn đơn điệu của mẹ hắn, đây là điểm diện mạo mà hắn ghét nhất ở chính mình cơ thể. Ở trong nhà, cha mẹ cũng rất ít giao lưu với nhau hệt như hai người xa lạ chạm mặt, thông thường bầu không khí đều là lạnh như băng. Khi nhỏ Lâm Hướng Vãn còn thực hoang mang, nếu nói bọn họ hai người không yêu nhau, vì cái gì lại sinh ra chính mình? Hiện tại Lâm Hướng Vãn đã quen, ăn no buông chén đũa đem chính mình nhốt ở lại trong phòng.

Lâm Hướng Vãn mang lên tai nghe cùng ngăn cách với thế giới bên ngoài, tựa vào đầu giường nhìn quyển sách đã đọc được hơn một nửa, tên sách là 《 ngược luyến văn hóa phụ 》.

Kɧoáı ©ảʍ khi chịu ngược đãi nhiều ít phụ thuộc vào nhu cầu về mong muốn thống khổ, mà giải toả bản thân. Chờ đến hai tuần tiếp theo Ngải Kha lại lần nữa nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Hướng Vãn, cô không biết như thế nào trong lòng lại có chút chờ mong, thời điểm mà hắn đánh chính mình mông, Ngải Kha một bên bị tra tấn một bên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, Ngải Kha cảm thấy chính mình có thể là sinh bệnh.

“Đêm nay ta sẽ đến chỗ ngươi.”

Ngải Kha trong lòng căng thẳng, thậm chí có thể tưởng tượng ra ngữ khí của Lâm Hướng Vãn khi nói những lời này, “Ân”, Ngải Kha vội vàng đáp lại.

Lâm Hướng Vãn lại đi vào căn phòng có điểm chật chội đối với hắn, hắncũng khách khí với cô mà trực tiếp ngồi lên trên giường, Ngải Kha ngồi ở ghế nhỏ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm Hướng Vãn. Ngải Kha hai bên tay áp sát hơi hơi nắm chặt trong lòng thế nhưng còn có chút chờ mong, cô đã hoàn toàn chuẩn bị để Lâm Hướng Vãn quất đánh.