Khối lớp cao nhị và cao nhất mỗi tuần giống nhau sẽ được một ngày nghỉ, Với Sớm cùng Khương Uyển Uyển mang Ngải Kha ra tới đi dạo phố, Với Sớm dùng tay quạt quạt,
“Hôm nay thật là nóng muốn chết.”
“Tớ thấy cũng bình thường.” Ngải Kha có chút khó hiểu.
“Hai người các ngươi gầy như cây gậy trúc, làm thế nào hiểu được nỗi khổ của người mập mạp như tớ.”
Ngải Kha tổng cảm thấy phải nói câu cái gì, “Không có a.” Ngải Kha cũng không biết chính mình ở không có gì, nhưng chính là không muốn nghe đến lời nói tự giễu như vậy của Với Sớm.
Khương Uyển Uyển thu hồi di động,
“Tớ biết có một siêu thị chỉ bán riêng thực phẩm Hàn Quốc, kem nơi đó siêu cấp ngon, tớ sẽ mời các cậu.”
“Quá tuyệt vời!” Với Sớm túm lấy cánh tay Khương Uyển Uyển, ba ba của Khương Uyển Uyển là cục phó cục trưởng bộ Công Thương, trong nhà có thể nói là không có gì ngoài tiền, trong ba người nghèo nhất chính là Ngải Kha. Ngải Kha cảm thấy chính mình kỳ thật cùng Khương Uyển Uyển không có giống nhau, được như Với Sớm thì thật tốt, nhiều năm lúc sau hồi tưởng lên, có lẽ là bởi vì tự ti.
Đây là Ngải Kha lần đầu tiên dạo đến siêu thị chỉ bán đồ Hàn Quốc, xem xuống dưới Ngải Kha chỉ có một cảm giác, đó chính là đắt, một cây kem đến tận 18 vạn, kem mạ bạc sao? Khương Uyển Uyển mở ra tủ đông, chọn lựa kem, Với Sớm chỉ đến một cây kem màu lam đóng gói rất đẹp trong đó, “Ta muốn ăn cái này, nương nương.”
Khương Uyển Uyển lấy ra tới hai cây, lại hỏi Ngải Kha,
“Cậu muốn ăn cái nào?”
“Tớ không nóng, không muốn ăn.” Ngải Kha không chú ý tới ngữ khí của chính mình có chút đông cứng.
“Ai nha, Kha Nhi, ăn một cái đii,” Với Sớm lại khoác lấy cánh tay của Ngải Kha , Khương Uyển Uyển lựa một loại mùi vị phổ biến rồi cầm ba cây lập tức đi đến chỗ tính tiền, thật là mắc chết người, ba cây kem ngốn đến 50 vạn.
“Hảo hảo ăn!” Với Sớm một bên liếʍ kem một bên khích lệ,
“Đúng không! Kem của nhà này mùi vị đều ăn khá tốt.” Khương Uyển Uyển bộ dáng cũng là thực vui vẻ. Ngải Kha xé mở đóng gói cắn một ngụm nho nhỏ, kỳ thật... Cùng không kém kem bình thường bao nhiêu sao..., “Tới, chạm kem.” Với sớm đề nghị, ba người đem kem tiến đến cùng nhau chạm một cái, Ngải Kha trên mặt rốt cuộc xuất hiện ý cười.
Kế tiếp ba người cùng đi dạo mua chút đồ dùng cá nhân của nữ sinh, Ngải Kha đi đến bên cạnh Với Sớm vẫn đang ăn kem,
“Tớ cảm thấy... Này kem rất khó ăn.”
Với Sớm cũng là sửng sốt sau đó khom lưng trộm ở Ngải Kha bên tai nói,
“Đúng vậy, căn bản không đáng giá như vậy nhiều tiền a.”
Ngải Kha nghe xong trong lòng mừng thầm, không biết vì cái gì nghe Với Sớm phụ họa chính là thực thoải mái. Với Sớm tiếp theo vẻ mặt si mê bổ sung nói,
“Vẫn là kem khi trước ngươi đàn anh cho chúng mua ăn ngon.”
Ngải Kha nghe thấy với sớm nói chính mình đàn anh thời điểm, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tay chân đều có chút nhũn ra. Ngải Kha vừa nhấc mắt thấy thấy Khương Uyển Uyển không biết khi nào đứng ở lối đi nhỏ, Ngải Kha có chút chột dạ, Khương Uyển Uyển ngữ khí vẫn giống với khi thường,
“Hai người các cậu đã chọn xong sao?”
Với Sớm từ Ngải Kha bên người đi qua đứng ở trước mặt Khương Uyển Uyển , “Không sai biệt lắm, cậu nhìn đến thứ gì thích sao?”
Không biết như thế nào, Ngải Kha lúc này lại có điểm chán ghét Với Sớm.
Tâm tư thiếu nữ tuổi dậy thì a, Ngải Kha ở thời điểm có ba người chính là giống như bệnh tâm thần mơ hồ không chừng, trong nháy mắt Ngải Kha muốn cùng nàng làm bạn tốt cả đời, trong nháy mắt lại sẽ cảm thấy người thật là phiền muốn chết, chính mình như thế nào lại cùng nàng làm làm bạn tốt sao? Lúc ấy Ngải Kha không nghĩ tới, có lẽ Với Sớm cùng Khương Uyển Uyển cũng là như vậy đối đãi chính mình.
_________________________
Ngải Kha ở rừng cây nhỏ vừa mới thủ da^ʍ cho người khác xong, bộ dáng của người nọ Ngải Kha cũng chưa thấy rõ, tay chân bủn rủn chờ người ta đi rồi chính mình mới chậm rãi đi ra. Cô đi đến bồn rửa tay bên cạnh sân bóng rổ rửa sạch trên tay tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Triều Nam! Tiếp bóng!”
Ngải Kha bị thu hút ánh mắt bởi tiếng kêu to của nam sinh ở sân bóng rổ , Tống Triều Nam thân thủ mạnh mẽ mang bóng vượt qua người, thoải mái mát mẻ tóc ngắn phía trên còn có mồ hôi nhỏ giọt. Tay chân dài của Tống Triều Nam vươn lên ném một cái thật chuẩn, bóng vào! Uỷ viên ban thể dục của Ngải Kha - Trần Túc hướng Tống Triều Nam chạy tới, duỗi tay vỗ lên mông cong cong Tống Triều Nam một chút, Tống Triều Nam một cái xoay người liền cùng Trần Túc đùa giỡn. Ngải Kha cảm thấy loại này quan hệ huynh đệ thực làm người khác hâm mộ, không cản lại nhìn đến vài lần trên sân bóng rổ.
“Tống Triều Nam, tiếp nước!” Đổng Thanh Tuyết cầm trong tay nước khoáng ném đến Tống Triều Nam, Tống Triều Nam vươn cánh tay chuẩn xác mà bắt được. Trần Túc vẻ mặt bát quái,
“Ai u! Ai ô ô! Như thế nào phó lớp trưởng đại nhân không mua cho một chai với chứ?”
Tống Triều Nam vặn ra bình nước cái, ừng ực ừng ực uống lên vài nốc, nước chảy dọc theo hướng cổ thon dài của Tống Triều Nam chảy xuống, chảy đến Tống Triều Nam đồng phục. Ngải Kha cảm thấy hình ảnh Tống Triều Nam mới vừa đánh xong bóng rổ ngẩng cổ uống nước có chút gợi cảm, Ngải Kha xem miệng khô lưỡi khô cũng tưởng uống miếng nước. Tống Triều Nam đem nước khoáng dỗi đến Trần Túc trong lòng ngực,
“Thật nhiều lời.”
Tống Triều Nam đi đến trước mặt Đổng Thanh Tuyết dùng khăn lông hơi xoa xoa trên đầu,
“Cảm ơn vì nước của cậu.”
Đổng Thanh Tuyết sảng khoái cười cười,
“Này có gì đâu, hai người các ngươi chính là chiến đấu vinh dự của lớp mà.”
Tống Triều Nam cùng Đổng Thanh Tuyết xoay người đì về hướng khu dạy học, Ngải Kha nhìn hai người bóng dáng như suy tư gì, vẩy vẩy trên tay bọt nước từ một con đường khác về phòng học.
Ngải Kha nhìn đến người ngồi phía trên, Tống Triều Nam sau lưng đều bị mồ hôi chảy ướt, Tống Triều Nam một cái thực tự bắn ép mình vào khuôn khổ, đi học trước nay đều ngồi thẳng tắp, phía sau lưng chưa bao giờ đυ.ng tới bàn học của cô. Ngải Kha nhìn nhìn đến thất thần, lão sư bộ môn hoá học bỗng nhiên kêu tên Ngải Kha, cô hoảng loạn đứng lên nhìn hóa học lão sư kia cau lại, hóa học lão sư giống tiếu diện hổ giống nhau hỏi Ngải Kha đề này chọn cái gì, Ngải Kha cảm giác được chung quanh đồng học đều ở nhìn chằm chằm chính mình, liền tùy tiện chọn cái đáp án, “C”.
Ngải Kha giống như ẩn ẩn nghe thấy Tống Triều Nam đè nặng giọng nói kêu “Chọn A”, chính là đã không kịp sửa lại, hóa học lão sư đem giáo án đặt ở trên bục giảng, tuỳ tiện mở miệng,
“Ngải Kha a, ngươi thành tích ở trong ban thuộc về tầm trung trình độ, hóa học môn học này tuy rằng là môn phụ, nhưng là ngươi cũng đến hảo hảo đối đãi a. Học giỏi hóa học, nói không chừng liền có hy vọng tiến một quyển a! Ta lời này cũng là nói cho đại gia nghe, đại gia....”
Ngải Kha lẻ loi cúi đầu đứng nghe hóa học lão sư giáo dục chính mình, Ngải Kha trong lòng rất khó chịu, bởi vì bị trước mặt mọi người phê bình thật tổn thương lòng tự tôn, cô cũng ở trong lòng yên lặng mắng chính mình, cả ngày đi học thất thần như thế nào thi đại học, như thế nào rời đi nơi này thay đổi chính mình cuộc sống. Hóa học lão sư rốt cuộc nói xong, cầm lấy ly nước uống lên,
“Được rồi, Ngải Kha, ngươi ngồi xuống đi.”
Ngải Kha ngồi xuống sau nước mắt tựa như tràn đê, nhưng Ngải Kha đã không phải học sinh tiểu học, không phải đến nỗi gào khóc, mà là yên lặng rớt nước mắt. Ngải Kha lấy ra khăn giấy tránh ở phía sau tấm lưng rộng lớn của Tống Triều Nam thật cẩn thận chà lau nước mắt, “hức”, Ngải Kha cũng bị âm thanh hít mũi của mình làm hoảng sợ, vì người nào khi rơi lệ đều như nhau mà chảy cả nước mũi a?
Ngải Kha chính xoa nước mắt cùng nước mũi, Tống Triều Nam tỳ về phía sau một chút động đến bàn học của cô, Ngải Kha ngẩng đầu nhìn đến Tống Triều Nam còn không có xoay người xuống hơi hơi lệch về một bên nhỏ giọng nói,
“Đừng khóc, tớ sẽ đau lòng.”
Ngải Kha sửng sốt, tưởng chính mình nghe lầm, một bên âm thầm hạ quyết tâm phải hảo hảo học tập hóa học một bên lau đi nước mắt.
Với Sớm cùng Khương Uyển Uyển đã sớm ríu rít chờ ở cửa ban phòng học chờ Ngải Kha, cô cúi đầu đeo cặp sách đi ra tới, Với Sớm chú ý tới Ngải Kha không thoải mái, mắt ra hiệu nháy nháy với Khương Uyển Uyển
“Kha Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Cùng người trong nhà mâu thuẫn sao?”
Ngải Kha nhấp môi lắc đầu,
“Tớ muốn đi trước, hai người các cậu không cần phải xen vào tớ.” Nói xong Ngải Kha nhanh hơn tốc độ biến mất vào dòng học sinh sau tiết học.
Với Sớm chọc chọc Khương Uyển Uyển,
“Nàng có phải hay không cùng cậu mợ nháo mâu thuẫn?”
Khương Uyển Uyển cũng là khẽ nhíu mày lo lắng,
“Có khả năng, rốt cuộc là ăn nhờ ở đậu, khẳng định quá không dễ dàng như vậy.”
Với Sớm khoác lấy cánh tay Khương Uyển Uyển,
“Ngày mai đi học lại đến tìm nàng đi.”
Ngải Kha cúi đầu bước nhanh đi ở trên đường một không chú ý thế nhưng đυ.ng vào người,
“A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Ngải Kha mở miệng không ngừng xin lỗi,
“Ngươi không sao chứ?” Nghe được quen thuộc thanh âm, Ngải Kha ngẩng đầu nhìn trước mắt hai người, là Lâm Hướng Vãn cùng... Hắn bạn gái sao? Những lời này của Lâm Hướng Vãn không phải nói với Ngải Kha, mà là cùng bên người nữ sinh nói. Lâm Hướng Vãn bên người nữ sinh không có mặc đồng phục, một thân đại tỷ có trang điểm, trang điểm thật nhẹ nhàng nhưng là ngũ quan tinh xảo vừa thấy chính là mỹ nữ.
“Ai nha, nơi này bị đâm đau.” Trần Tĩnh Nghi ôm so với chính mình cao một cái đầu Lâm Hướng Vãn làm nũng, Ngải Kha hoàn toàn bị làm lơ, Lâm Hướng Vãn ôm Trần Tĩnh Nghi bả vai cúi đầu cười nói,
“Ta đây cho ngươi xoa xoa?”
Đây là Ngải Kha lần đầu tiên nhìn đến cao lãnh băng sơn Lâm Hướng Vãn cười rộ lên bộ dáng, hơn nữa ôn nhu ngữ khí, Ngải Kha lập tức liền ở trong lòng thần phục, một nữ nhân thật xứng với hắn!