Nhưng ngay sau đó, cậu đã nhận ra rằng biểu hiện như vậy quá mức chột dạ, vì vậy cậu chậm rãi rũ mi mắt xuống thay vì bình tĩnh, sau đó nhéo nhéo lòng bàn tay được giấu ở dưới bàn để đảm bảo rằng mình có đủ bình tĩnh mới mở miệng.
Lý do hoặc là nói lấy cớ là cậu đã sớm nghĩ kỹ, chính là sợ bạn thân nhạy bén phát hiện điều không bình thường của cậu sau đó hỏi thăm, mặt khác cũng là muốn mượn chuyện này nhắc nhở bạn thân.
“Ừm, trong công việc xảy ra vấn đều. Gần đây bên hợp tác của công ty chúng tôi có một khách hàng, sau lưng chúng tôi đã tìm được một công ty dưới quyền của công ty chúng tôi để ăn hoa hồng.Sau khi kết thúc dự án, chúng tôi đã kiếm được lợi nhuận, nhưng bên hợp tác của chúng tôi lại bị hố một khoản, tôi đang rối rắm không biết có nên nên đem chuyện này nói cho bên hợp tác hay không.”
Giang Vân Thư cười nhạo một tiếng: “Cứ giả vờ coi như không biết đi, cho dù cậu nói cho bọn họ biết, lợi ích một khi đã tới tay công ty có thể phun ra sao, huống chi trên thương trường Ba Vân biến hóa kỳ lạ, cậu làm sao biết sau lưng bọn họ có làm qua chuyện bất lợi gì đối với các cậu hay không.”
Kha Cảnh Hạ nhếch khóe môi, cười cười, nhưng lại có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Chuyện trên thương trường đương nhiên là lấy lợi ích làm đầu, nhưng chuyện này không giống nhau, Vân Thư.
Chuyện cậu làm liên quan đến tình cảm, căn bản không có cách nào đơn thuần dùng lợi ích để cân nhắc.
Tệ hơn nữa, trong chuyện này, cậu thực sự không nhận được bất kỳ lợi ích gì, và ngược lại đã bị làm cho rất thảm.
Nội tâm của cậu giống như đang thiêu đốt, cũng không dám nói rõ ràng hơn, thậm chí ngay cả chữ “phản bội” này cũng không dám nhắc tới, Giang Vân Thư là một người vô cùng nhạy cảm, nếu cậu tiết lộ quá nhiều, nhất định sẽ khiến cậu ấy nhận ra điều bất thường.
Giang Vân Thư đúng là đã phát hiện ra có chỗ nào không đúng, nhưng bản thân cậu ấy đang sứt đầu mẻ trán, thấy Kha Cảnh Hạ không muốn nói nhiều, nên không đi sâu vào nữa, muốn bỏ qua đề tài này.
Đúng lúc này, ngoài cửa trên hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người ngừng nói chuyện đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Là Diệp Thiệu Đường.
Hắn mặc một bộ âu phục công sở chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm và điềm tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra vẻ tiều tụy của việc liên tục tăng ca. Dường như thất được hai người bọn họ trong phòng trà , bước chân dừng lại, quay người và đi về phía này.
Cả người Kha Cảnh Hạ lập tức cứng đờ, từ sau khi xảy ra chuyện xấu hổ đó, cậu chưa từng gặp lại Diệp Thiệu Đường, hơn nữa vẫn cố gắng hết sức để tránh bất kỳ liên quan gì đến hắn. Hôm nay có thể hạ quyết tâm đến nhà Giang Vân Thư, thật ra nguyên nhân chủ yếu là nghe cậu ấy nói Diệp Thiệu Đường luôn làm thêm giờ, căn bản không ở nhà.
Không nghĩ tới hắn lại trở về vào lúc này.
Cậu rất khó chịu, sắc mặt tái nhợt, chỉ liếc qua cửa hai lần rồi ngoảnh mặt đi, những ngón tay đặt trên đùi đều đang run nhè nhẹ, hận không thể lập tức chui xuống gầm bàn, cả người chật vật không chịu nổi.
Quan hệ với chồng bạn thân sau lưng bạn mình, hiện tại lại chung phong với hắn trước mặt bạn thân, cảm giác này thật giống như mọi chuyện xấu mà mình làm đều bị phát hiện, đang bị treo lên giáp mặt xử hình.
Trong lúc hoảng loạn, cậu theo bản năng nhìn Giang Vân Thư, lại phát hiện sắc mặt Giang Vân Thư cũng rất cứng ngắc, nhìn Diệp Thiệu Đường từng bước từng bước đi tới, tay nắm chặt bàn, chân tay có vẻ luống cuống.
Trong lòng Kha Cảnh Hạ nhất thời trầm xuống, cậu chưa từng thấy Giang Vân Thư ở trước mặt ai hoảng loạn luống cuống như vậy, xem ra cậu ấy thật sự rất thích Diệp Thiệu Đường, cũng chỉ có mặt đối mặt với người mình thích cậu ấy mới có thể vụng về luống cuống như vậy.
Tay đặt trên người từng chút từng chút căng thẳng, đối với chuyện này càng không biết nên quyết định như thế nào.
Hai người trong phòng trà tâm tư phức tạp, ngược lại Diệp Thiệu Đường không có không được tự nhiên nào, mang theo một thân hơi ẩm, bình thản ung dung đi tới, vẻ mặt không có việc gì giống như cùng hai người chào hỏi, sau đó kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Hắn nói.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện bình thường thôi,” Giang Vân Thư nói: “Anh hôm nay sao về sớm thế, công việc đã xử lý xong chưa?”
Thái độ của cậu ấy tốt đến thần kỳ, nói chuyện đều có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Kha Cảnh Hạ cúi đầu, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nghe thấy lời này, nhịn không được nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, nghĩ nếu Diệp Thiệu Đường tăng ca kết thúc, vậy thì cậu liền lấy lý do không quấy rầy bọn họ đoàn tụ lập tức đi về.
Lại nghe Diệp Thiệu Đường nói: “Còn phải bận thêm vài ngày nữa, còn có một số hạng mục tiếp theo cần hoàn thành, bây giờ có chút rảnh rỗi, tôi trở về nghỉ ngơi một chút, thu dọn chút đồ đạc, lát nữa còn phải rời đi.”
Kha Cảnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy Giang Vân Thư cũng thở phào nhẹ nhõm.