Trang Phi Vũ nhìn Nhứ Nương một cách chăm chú, trong mắt tràn đầy tư tình:
“Nhứ Nương, từ nay về sau, chúng ta chính thức là phu thê, chiếc trâm cài tóc này sẽ là tín vật kỷ niệm tình yêu của chúng ta.”
“Không, ta không thể nhận lễ vật lớn như vậy.
Nhứ Nương sửng sốt, vội vàng từ chối.
“Không cần phải khách khí với ta?”
Trang Phi Vũ không nhịn được cài lên tóc, nhưng nhìn vẻ rực rỡ lộng lẫy, sang trọng lạ thường, vì vốn đã có dung mạo xinh đẹp nay lại tăng thêm vài phần.
Nhứ Nương từ chối không lại hắn đành phải tuân theo, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, yên lặng nhìn gương đồng nhiều lần, hoàn toàn không biết chiếc trâm vàng kia là quà của huyện chủ lão gia - người đã cùng nàng ân ái đêm qua.
Bắt đầu từ hôm nay, Trang Phi Vũ sẽ đến ngủ trong phòng nàng mỗi đêm, nhưng thỉnh thoảng lại dụ dỗ nàng uống rượu.
Trong lúc Nhứ Nương say rượu bất tỉnh, liền lén lút mở cửa sân sau cho Tống Chương vào thưởng ngoạn giai nhân, hoặc là hắn ngồi trong phòng nghe, hoặc là hắn đứng ngoài cửa trông trừng, hắn thực sự đã luyện được chữ "nhẫn" này tốt đến mức không để lộ một chút gợn sóng nào trước mặt mọi người.
Tống Chương này khác với Trang Phi Vũ ở chỗ hắn ta xuất thân trong một gia đình giàu có, ra vào các cửa hàng xa hoa thượng đẳng, lại mang nhiều thủ đoạn để đối xử với mỹ nhân, hắn ta thực sự là một tay lão luyện trong lĩnh vực phong lưu này.
Như ý nguyện, hắn ta lừa gạt thân thể Nhứ Nương, nếm mùi vị, không còn để ý đến những tiểu thϊếp có mặt đẹp nhưng thân hình không quyến rũ kia nữa, chuyên tâm học cách chơi đùa với mỹ nhân hiếm có này.
Nửa đêm, Nhứ Nương như cũ vẫn bị bịt mắt quỳ trên giường, thân thể trắng nõn của nàng đã bị Tống Chương trói chặt bằng một sợi dây gai thô ráp.
Trong miệng ngậm một chiếc khăn vuông màu hồng, không nói được lời nào, nàng lắc đầu “ú ớ”, nước mắt giàn giụa, hai bầu ngực căng phồng lại càng bị sợi dây gai góc phức tạp kéo căng ra, ở giữa không trung đong đưa lắc lư vài cái giữa, bị bàn tay to ấm áp xoa bóp, không ngừng phun sữa.
Da thịt của nàng mỏng manh, lại thêm sợi dây thô ráp, sau khi cọ xát một chút sẽ có những vết hằn đỏ rõ ràng, tiểu huyệt vốn nhạy cảm nhất đương nhiên sẽ càng đau khổ hơn, sợi dây gai đen nhánh cắm sâu vào khe thịt trắng như tuyết, giống như một con rắn đen không ngừng chui vào, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ lại phun ra không ngừng.
Tống Chương cầm hai sợi dây thừng, bắt hai cánh tay ngọc của Nhứ Nương ra sau lưng, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của nàng mấy vòng, buộc chặt vào nhau, giữa hai bờ mông ướŧ áŧ của nàng cọ tới cọ lui dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng, chính là không chịu cho nàng vui vẻ.
Nhứ Nương hoàn toàn không biết trong rượu bị Trang Phi Vũ ép uống vừa nãy có xuân dược, nhưng nàng cảm thấy toàn thân nóng ran, huyết dịch tê dại ngứa ngáy, lúc này không còn tâm trí để xấu hổ, theo bản năng nâng mông lên, vặn eo chủ động tiếp đón côn ŧᏂịŧ lớn, trong miệng không ngừng “ a a", cầu xin hắn ta nhanh chóng đút vào.
Tống Chương dễ dàng bế lấy thân hình mỏng manh rồi đặt nàng xuống nền đất lạnh như băng.
Nhứ Nương cả người rùng mình, còn chưa kịp giãy giụa, bảo bối mà nàng đang nghĩ tới đã xuyên thủng tầng thịt non mềm, một đường chui vào trong mật dịch, giữa hai chân phủ đầy lông xù đập mạnh vào bờ mông tuyết trắng, phát ra một tiếng “bang” thật lớn.
Cú đánh này nặng và sâu, hai chân Nhứ Nương mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng liền bị người đàn ông dùng dây thừng nhấc bổng lên, giữa đau đớn không nói nên lời và cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, du͙© vọиɠ của nàng càng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, cả người run rẩy, lại tiểu tiện một lần.
Tống Chương ra tay thật tàn nhẫn, không cho nàng có thời gian thích ứng, dươиɠ ѵậŧ rút ra một chút, ngay sau đó lại hung hăng đâm vào, phát ra tiếng nước nhỏ giọt, vừa đâm vừa đẩy nàng về phía trước.
Nhứ Nương đầu óc mê muội bò ra mấy bước, trên đường còn chảy xuống như mưa rất nhiều chất lỏng thơm ngọt.
Đợi đến lúc hiểu được ý định của hắn ta thì đã quá muộn rồi.
Đứng ngẩn ngơ ở ngoài cửa, Trang Phi Vũ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng "ọp ẹp" khe khẽ, hắn còn tưởng như Tống Chương có điều gì phân phó, trên mặt mang theo nụ cười quay đầu lại.
Nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, nụ cười của hắn đông cứng lại, nhất thời trợn trừng mắt há hốc mồm.