Nhứ Nương (NPH)

Chương 16

Nhứ Nương đổi giận làm vui, ngồi đối mặt với hắn, ăn xong lại ôn ôn nhu nhu giúp hắn đi tắm.

Khi trời tối, Tưởng Tinh Thuần chơi thành con khỉ bùn, trong tay ôm muội muội trở về, bị Nhứ Nương giáo huấn hai câu, "Này này", mỉm cười, chạy đến bồn tắm còn ấm, cùng Trang Phi Vũ chào hỏi, tự ngủ gian bên ngoài.

Từ khi Trang Phi Vũ ở lại đây, Nhứ Nương làm thêm một chiếc giường nhỏ cho con trai, buổi tối thường xuyên đến trông nom.

Tưởng Tinh Thuần cũng quan tâm đến tiểu muội, khi nghe thấy tiếng khóc của cô bé, nhóc đã ôm cô vào lòng và cho cô bé ăn, khi tiểu muội đã no, nhóc nhẹ nhàng ôm cô bé ra ngoài.

Hai đứa con vô lo, cùng người thương yêu dịu dàng ân cần. Nhứ Nương lại không phải là một người tham lam, và nàng không thể hài lòng hơn với hiện trạng.

Điều duy nhất nàng sợ là những đám mây nhiều màu sắc rất dễ phân tán, thủy tinh dễ vỡ và mọi thứ trước mặt cô ấy cuối cùng sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Vào ban đêm, nàng nằm dưới chân Trang Phi Vũ, để hắn giẫm lên ngực mình, chơi đùa với chúng một lúc lâu, sau đó đặt gối lên đùi hắn, cẩn thận thưởng thức dươиɠ ѵậŧ của hắn ta, cuối cùng ăn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước khi nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong vòng tay hắn, chìm dần vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, khó tránh khỏi bị đè dưới người nam nhân đẫm máu, khắp người nàng đầy dấu vân tay cùng dấu hôn, cho đến khi Nhứ Nương ngửa mông phun đến mãn giường đều là mật ngọt, giữa hai chân nàng chảy thứ nước miếng đặc quánh, thứ mà nàng đã ăn no.

Tối hôm đó, có hai vị khách không mời mà đến sân.

Người phụ nữ mặc thường phục có khuôn mặt trong sáng và đôi mày buồn. Bà ta nói rằng bà sống ở bên kia sông và là một góa phụ trong nhiều năm.

Bà ta kéo đứa trẻ ra sau, đẩy nó đến trước mặt Từ Nương, nói: "Mau gọi dì."

Đứa trẻ không quá năm hoặc sáu tuổi, có lông mày và đôi mắt giống cô. Cậu ta rất đẹp trai, toát ra một vẻ đẹp khó phân biệt, đôi mắt đen như mực, rụt rè nhìn Nhứ Nương, mím môi không nói gì.

Nhứ Nương không thể hiểu tại sao họ lại đến, đầu óc mờ mịt mà để họ vào và pha một bình trà nóng.

Triệu phu nhân lau nước mắt, khóc rất lâu, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Nhưng hóa ra khi làm góa phụ, bà thực sự cô đơn và không thể chịu nổi. Bà tán tỉnh Tưởng Tự Chu, người thường bán hàng trên các con đường và ngõ hẻm, và yêu thầm hắn.

"Ta cũng không dám nói cho người ngoài biết, chỉ nói thằng bé là đứa nhỏ nhặt được, có thể nhanh nhẹn như người hầu, lớn như vậy đều bị nuôi lớn." Triệu phu nhân không dám nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Nhứ Nương, nhất quyết nói. Dứt lời, "Vốn là... Ta cùng Tự Chu ước hẹn, tìm cơ hội cùng nhau bỏ trốn, ai ngờ hắn... bỏ chúng ta mồ côi mẹ góa mà đi..." "Ta không thể giữ đứa trẻ này, liền cứ vậy mà đi…..”

“ Đứa nhỏ này ta không thể giữ, cũng không dám giữ. Đứa nhỏ càng ngày càng lớn, những ai sáng suốt và có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra đứa nhỏ này khó có thể tách khỏi ta..... Nhà họ Triệu có rất nhiều họ hàng và trưởng lão, còn ta, một góa phụ, không thể…. không thể dây dưa với thằng bé... Ngoài ra, anh trai ta cũng đã gửi một lá thư. Dự định sắp xếp cho ta kết hôn với người khác..." Triệu phu nhân vặn xoắn chiếc khăn trong tay, cúi đầu càng lúc càng thấp, "Ta nghĩ tới, vô luận như thế nào, thằng bé cũng là ruột thịt Tự Chu, hiện tại chỉ có thể. . . Chỉ có thể giao cho ngươi quản…” Nhứ Nương nghe vậy hai mắt đăm đăm, liên tục cười khổ.

Người thanh mai trúc mã đối xử tốt với nàng từ khi còn nhỏ, ân cần chăm sóc nàng sau khi kết hôn lại giấu bộ mặt như vậy sau lưng nàng.

Nuôi một đứa con trai và một đứa con gái đã không dễ dàng với nàng, tại sao nàng lại phải nuôi đứa con thứ ba cho một người đàn ông nhẫn tâm độc ác?

Nhứ Nương mím môi, không muốn liếc nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, nhẹ giọng nói: “Có cách nào chứng minh đứa nhỏ là cốt nhục của Tưởng Tự Chu hay không, lời người nói đều là sự thật, ta ... Ta cũng định gả cho người khác, và ta thực sự không có khả năng chăm sóc đứa nhỏ ”.