Nhứ Nương (NPH)

Chương 10

"Nhứ Nương, thân thể muội sớm muộn gì cũng thuộc về ta, xem một chút thì có gì phải căng thẳng chứ?" Âm thanh của người đàn ông mang theo ý cười, nàng nghe thấy âm thanh bên tai mình, trong lòng bối rối:

"Lưỡi đã để ta ăn qua, sữa cũng để ta uống qua, còn ngại gì chứ?"

Nhứ Nương không chịu nổi hắn, nàng cắn môi tách hai chân ra, vài giọt ngọc lộ không tự chủ được chảy ra từ hoa huyệt, rơi xuống lòng bàn tay to lớn của Trang Phi Vũ.

Người đàn ông phát hiện ra điểm khác thường, kinh ngạc kêu lên một tiếng, ra vẻ nghiêm tục, vén vạt áo ngồi xổm giữa hai chân nàng, dùng ngón tay vuốt ve da thịt hồng nhuận ướŧ áŧ, nhìn kỹ hơn.

Cái miệng huyệt trước mặt hắn đầy đặn khác thường, âʍ ɦộ cao như ngọn đồi, hai miếng thịt đầy đặn mềm mại quấn chặt lấy cái miệng, nhẹ nhàng hé mở ra, bên trong có hai cánh hoa non mềm càng hồng nhuận hơn, phồng lên như trân châu nằm ở giữa âm hạch thác.

Xa hơn nữa, là nhục động nhỏ nhỏ ướŧ áŧ đang ẩn nấp, ngại ngùng mở ra đóng lại, giống chiếc miệng nhỏ đáng yêu, xem ra đến một ngón tay cũng không nuốt vào được.

Điều kỳ lạ nhất là bên dưới của nàng không có sợi lông nào, trơn láng mềm mại, nhìn không sót thứ gì.

“Trời sinh một huyệt động đẹp như vậy, thật sự làm cho ta nhặt được bảo bối.” Trang Phi Vũ càng ngày càng vui vẻ, nhìn Nhứ Nương vẻ mặt mơ màng, nắm lấy cằm nàng hôn xuống thật sâu:

“Tưởng Tự Chu chưa từng nói với muội, bên dưới muội giống “miệng hầu bao thu nhỏ lại” nổi tiếng sao?”

Hắn vừa kể cho nàng nghe những bí ẩn được cất giấu trong danh khí có một không hai này, nàng nghe đến thất thần, xoa nắn để mật dịch ẩm ướt làm ẩm ngón tay, thần không biết quỷ không hay đút ngón tay vào.

Thấy nơi đó quả nhiên giống như những gì mình đã từng nghe nói trước đây, nó ngoan ngoãn tiếp nhận dị vật, càng tiết ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, tầng tầng lớp lớp giống như vật sống mυ'ŧ mát liếʍ láp, miệng huyệt đột nhiên siết chặt như miệng ví, bám chặt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rời đi, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.

“Hầu bao đóng kín” này mềm mại như nước, chứa đựng vạn vật, có thể nới lỏng có thể siết chặt, hút vào nhả ra tự nhiên, ngay cả dươиɠ ѵậŧ có chút nhỏ của người đàn ông, thậm chí những ông già tinh lực yếu ớt cũng có thể nếm thử tư vị sung sướиɠ đến điên dại từ nàng.

Một danh khí khó tả đến vậy, lại mềm mại giống như cục bột, khuôn mặt thanh tú như bông hoa, thật sự là hiếm có khó tìm trong nhân gian.

Khó trách lúc Tưởng Tự Chu còn sống, coi nàng như châu như báu, không nỡ để nàng xuất hiện trước mặt mọi người, những ngày ra ngoài mua đồ, còn nhớ hắn chăm sóc cho nàng thật tốt.

Nghe Trang Phi Vũ nói những lời dâʍ ɖu͙©, trong huyệt lại bị ngón tay thon dài của hắn luân động vừa đau vừa ngứa, dâʍ ɖị©ɧ ứa ra, khuôn mặt xinh đẹp của Nhứ Nương đỏ bừng, khẽ rêи ɾỉ với hắn:

“Cái gì mà nổi tiếng hay không nổi tiếng, Trang đại ca…..huynh đừng chọc ghẹo ta nữa, mau, mau rút ra ngoài….ưm…..”