“Ngày hôm đó làm sao?, sao không nói mà cứ ấp úng mãi thế.”
“Ngày hôm đó cô Bích Lam có tìm gặp Mai Hà cụ thể cuộc nói chuyện như thế nào thì tôi không biết nhưng theo những gì tôi điều tra được là như vậy.”
Bách Niên Phong đã biết mấu chốt nằm ở đâu, vì sao Mai Hà lại nằn nặc đồi nghỉ việc có lẽ Bích Lam đã nói những lời khó nghe đả kích tinh thần của Mai Hà.
Buổi chìu Bách Niên Phong rời khỏi công ty lái xe đến chỗ Mai Hà đang làm việc, cô vẫn đang vất vả làm việc không ngừng nghỉ dù rất mệt mỏi, Bách Niên Phong bước xuống xe đi đến đưa tiền cho một người lạ mặt để mua đồ mà Mai Hà đang bán, cô vui đến mức cười không khép được miệng cứ tưởng hôm nay gặp may mắn, sau khi gói đồ đưa cho người đàn ông đột nhiên Mai Hà nhìn thấy mũi giày của ai đó đang đứng phía sau cánh cửa, gương mặt của cô liền trùng xuống, Mai Hà giật món đồ lại không đưa cho người đàn ông nữa gương mặt nghiêm trọng nói.
“Có người bảo anh đến đây mua có đúng không, được rồi để tôi nói chuyện với anh ta, anh đi được rồi.”
Mai Hà đi đến chỗ của Bách Niên Phong.
“Anh đến đây làm gì đừng cố gắng gây thêm rắc rối cho tôi nữa có được không.”
Gương mặt của Bách Niên Phong chứa đầy nổi niềm u uất, anh kéo cô về phía mình ôm chặt lấy Mai Hà.
“Tôi không muốn em phải chịu khổ, tại sao lại cố chấp như vậy, Bích Lam đã nói gì với em?”
Mai Hà đẩy Bách Niên Phong khó chịu nói.
“Không ai nói gì với tôi hết là tự tôi muốn quyết định cuộc sống của mình, anh...um”
Đột nhiên Bách Niên Phong đẩy Mai Hà vào cửa cúi xuống ngấu nghiến lên đôi môi của cô, đôi mắt của Mai Hà mở to, cô sợ sẽ của người đi đến, điên cuồng đánh vào vai của Bách Niên Phong, một tuần qua không có lúc nào mà anh không ngừng nhớ đến cô, tại sao người phụ nữ này lại có sức hút đến như thế, dù đã cố gắng đẩy đối phương ra nhưng chỉ càng làm cho đối phương như phát điên vì nhớ đến mình.
Cuối cùng Bách Niên Phong cũng đã chịu buông Mai Hà ra, khóe mắt của cô đỏ hoen gương mặt đầy sự ấm ức.
“Đủ chưa, anh chỉ giỏi ức hϊếp tôi.”
Bách Niên Phong đưa tay vuốt ve gương mặt mà bản thân không tự chủ được trong lòng luôn thôi thúc đến gặp.
“Vẫn chưa đủ anh thật sự rất nhớ em.”
Mai Hà đẩy Bách Niên Phong ra bất lực nói.
“Nhưng tôi không yêu anh, từ trước đến nay tôi luôn lợi dụng sự ưu ái của anh mà thôi.”
Bách Niên Phong ôm Mai Hà vào lòng nói.
“Anh biết em đã đi gặp Bích Lam và nghe những lời không hay từ cô ta, em đừng lo lắng anh thật sự không có gì với Bích Lam, anh sẽ nói chuyện lại với cô ta nếu Bích Lam cứ liên tục đến làm tổn thương em thì anh sẽ không để yên cho những chuyện này đâu.”
“Anh định làm gì?, anh định gây chuyện với cô ta rồi cô ta lại đến tìm tôi gây chuyện đe dọa tôi, thú vui của người giàu là như thế sao chơi đùa trên cảm xúc của người khác.”
Bách Niên Phong có nói như thế nào Mai Hà cũng không hiểu cho anh, cô luôn vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
“Tại sao em không hiểu những gì anh nói vậy Mai Hà, nếu em cứ dùng sự giàu nghèo ra để nói chuyện thì kế thúc ngay bây giờ thì hay hơn.”
Đây cũng là điều mà Mai Hà muốn cô dứt khoác đẩy Bách Niên Phong.
“Tôi còn phải làm việc anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Bách Niên Phong vẫn cố chấp ngồi bên ngoài xe chờ đợi cho đến khi Mai Hà tan làm, cô cố tình gọi cho Khang Thịnh đến đón mình để Bách Niên Phong không bám theo mình nữa.
“Gọi anh đến đây có việc gì?”
Mai Hà choàng tay qua ôm lấy cánh tay của Khang Thịnh.
“Giả làm bạn trai của em đi.”
Khang Thịnh khó hiểu hỏi.
“Ấm trán hả em gái.”
Mai Hà kéo anh ấy đi.
“Đừng có nói nhiều đi thôi.”
Bách Niên Phong nhìn thấy Mai Hà đi cùng người đàn ông khác liền lái xe đến đó, anh bước xuống xe với một gương mặt đầy u ám.
“Em đừng tưởng làm như thế có thể ngăn anh đến đây.”
Mai Hà và Khang Thịnh dừng bước cô lạnh lùng trả lời.
“Tùy anh.” – nói rồi cô quay sang thể hiện tình cảm với Khang Thịnh.
“Mình đi ăn thôi anh.”
Khang Thịnh bị cô em gái lôi vào một cuộc chạm trán rắc rối nhưng đã diễn xuất phải diễn đến cùng giúp Mai Hà.
“Được chứ cưng hôm nay em muốn ăn ở đâu anh chiều em hết.”
Bách Niên Phong kéo mạnh Mai Hà về phía mình.
“Cô ấy là của tôi.”
Khang Thịnh hoang mang nhìn Mai Hà ra hiệu cho cô, Mai Hà gạt tay của Bách Niên Phong ra.
“Giám đốc Bách mong anh tự trọng.”
Bách Niên Phong siết mạnh lấy cổ tay của Mai Hà gương mặt vô cùng đáng sợ.
“Em nhìn thấy tôi điên lên thì em mới chịu dừng lại những trò lố bịch của mình lại có đúng không.”
Mai Hà càng nhìn thấy Bách Niên Phong tức giận cô lại càng muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh để anh chấp nhận mà rời xa cô.
“Đúng đó tôi là hạnh phụ nữ lẳиɠ ɭơ chẳng thích quyến rũ đàn ông đưa tiền cho mình, tôi kinh tởm lắm đừng quan tâm đến tôi nữa để tôi có được một cuộc sống bình yên đi.”