Bó hoa đã mất.
Cô thậm chí không để Nhậm Tình nhìn thấy, Nhậm Tình hỏi cô người ở ngoài cửa là ai, cô nói một câu “Không có ai cả, chắc là mấy đứa trẻ trong tiểu khu dở trò đùa dai thôi”, nói xong liền trực tiếp đóng cửa lại.
Sau đó, lại lén lút nhắn cho người thu dọn ở khu dân cư, bảo họ phái người tới đem “Rác rưởi” trước cửa vứt đi.
Lúc chú Lý đưa cơm chiều tới, cô mở cửa, trên mặt đất ngoài cửa đã trống không, cô thở phào nhẹ nhõm như tự lừa mình dối người, tiếp nhận hộp đồ ăn, nói cảm ơn chú Lý, sau đó, tiếp tục trải qua một ngày cuối tuần yên bình với anh hai.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm chiều, đáp ứng yêu cầu của cô, Nhậm Tình còn cùng cô xem một bộ phim tình cảm trên mạng —— đây là được Tần Triều đề cử, Tiêu Vũ Thỏ không có một chút hứng thú nào với thể loại phim này, cậu ta ngo ngoe rục rịch không chịu được áp lực này, nên giới thiệu “Tai họa” này cho Nhậm Diên.
Xem phim truyền hình xong cô đi tắm rửa, sau đó giúp anh hai mát xa chân, cuối cùng uống xong ly sữa bò, nói với anh hai lời ngủ ngon rồi chui vào ổ chăn của mình, nhắm mắt.
Đến lúc này, nhìn ở bề ngoài, vẫn là một ngày yên bình hài hòa.
Cho đến khi, nửa đêm Nhậm Diên gõ cửa phòng ngủ anh.
Nhậm Tình đã ngủ say.
Trong căn phòng tối mù, cô sờ soạng, loạng choạng đi đến mép giường Nhậm Tình, qua ánh trăng mờ ảo, cô không chớp mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Nhậm Tình.
Nóng quá.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của bản thân liên tục tăng, khí nóng không ngừng bốc lên đại não, khiến ý thức cô trở nên nhão dính.
Vì sao đêm nay không nằm mơ?
Khi cô mở mắt ra từ giấc ngủ, nhìn căn phòng tối mù, thậm chí còn cảm thấy có vài phần xa lạ.
Rõ ràng đã ngứa ngáy. Rõ ràng, đêm nay cô muốn mơ như vậy.
Tưởng tượng như đêm qua, vùi vào l*иg ngực anh hai trong mộng, làm nũng, tìm kiếm sự an ủi, sau đó được anh hôn môi, dù bị anh bắt nạt cũng không sao.
Chỗ sâu nhất trong thân thể ngứa đến không chịu được, trong đầu không ngừng được những suy nghĩ về nó trong vô số giấc mộng trước đây, ngón tay anh hai cắm vào thân thể của cô, ký ức bị anh dùng môi lưỡi trêu chọc.
Bên dưới giống như là nước lũ tràn, chất lỏng từ nụ hoa tràn ra, qυầи ɭóŧ đã sớm ướt, nước mật trong suốt chảy xuống đùi rồi tới bên trong đầu gối, cô đi một mạch từ phòng ngủ của mình, trong cơn hoảng hốt, hình như có một vài giọt nước không nhịn được rơi xuống, để lại vệt nước trên mặt đất.
Tay anh hai ở bên ngoài chăn, cô dán mặt lên, cọ cọ, ừm, có mùi của anh hai, hơn nữa nhiệt độ cơ thể anh hai thấp hơn cô, chạm vào làn da lạnh lẽo thật thoải mái.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Cô thở hổn hển, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Nhậm Tình, giống như đang ăn kem, cô ngậm lấy một ngón tay rồi nhẹ mυ'ŧ, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ nó chôn sâu ở trong cơ thể mình, bắt nạt mình, mông ngồi trên thảm ở mép giường, nụ hoa dính sát lông thảm, vừa tưởng tượng vừa vô thức đong đưa eo, không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.
Ngón tay anh hai giật giật.
Trái tim cô nhảy dựng, trong lúc nhất thời không phân rõ bản thân rốt cuộc là sợ hãi hay chờ mong nhiều hơn.
Nhưng miệng vẫn ngậm ngón tay, vẫn không nhả ra.
“Diên Diên?”
Anh hai tỉnh rồi, giọng nói có chút mông lung, vừa ngủ dậy nên có hơi khàn.
Cô nghe thấy giọng Nhậm Tình, nước ở phía dưới ra càng nhanh hơn, hình như còn làm ướt thảm, có chút lạnh.
Cô lại cọ tay Nhậm Tình, miệng dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại nhất gọi “Anh” như đang làm nũng thúc giục anh làm chuyện gì đó.
Để cô nằm mơ về những việc đó, đêm nay cũng hãy để cô nằm mơ đi.
Nhậm Tình động tay, anh ngồi dậy, nhưng lại chỉ sờ trán của cô.
“Diên Diên, em đến kỳ động dục.”
Mùi hương ngọt ngào nồng đậm mê người đến mức sắp bao phủ toàn bộ không khí trong phòng, ngay cả chính cô cũng ngửi được.
“Trong nhà không có thuốc ức chế sao?”
Cô ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, chỉ thấy anh hai cau mày, ngón tay vuốt mặt cô, vẻ mặt và giọng nói đều có chút lo lắng.
Vẫn là anh hai dịu dàng săn sóc trước sau như một …… Nhưng, vì sao lại như thế này? Không nên như vậy……
Anh hẳn nên đè cô lên giường, cắn cổ hoặc lỗ tai cô, ngón tay nặng nề đẩy cánh hoa ra rồi cắm vào huyệt thịt, giống như trước kia, dù cô khóc lóc cầu xin cũng vẫn chà đạp ấn hoa huyệt mềm mại, hoặc giống ngày đó, giống ngày đó …… Cắm vào trong, dùng dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của anh hai, trực tiếp cắm vào khoang sinh sản của cô, làm cô thoải mái cùng tuyệt vọng đến mức không chịu được……
Giọng nói anh hai vẫn tiếp tục lo lắng: “Diên Diên, em về phòng trước đi, bây giờ anh đi gọi chú Lý nhờ chú ấy mang thuốc ức chế đến đây…… Em có thể tự đi không?”
Nhậm Diên nhìn đôi mắt đen nhánh dịu dàng của anh, yết hầu đột nhiên nuốt nước miếng.
“Không cần thuốc ức chế……”
“Hả?”
Cô không muốn thuốc ức chế, kỳ động dục Omega dùng thuốc ức chế, uống xong sẽ cảm thấy chân tay lạnh toát, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ, mấu chốt chính là, nó chỉ có thể đè xuống cơn ngứa ở khoang sinh sản, ngứa còn ở đó, nhiệt cũng còn ở đó, chỉ là mùi hương ngọt ngào phát ra ở kỳ động dục bị phong ấn trong thân thể, phát tiết không ra, ngược lại càng thêm khó nhịn.
Cô rõ ràng có anh hai…… Vì sao còn phải dùng thuốc ức chế?
Cô cố hết sức chống thân thể dậy, lảo đảo bò lên trên giường, thở phì phò, chân vắt qua, mông nhỏ trực tiếp ngồi lên trên đùi Nhậm Tình, hai tay ôm cổ anh, cả người đều mềm như bông quấn lấy.
“Em không cần thuốc ức chế…… Anh ơi giúp em……”
Mặt cô chôn ở cổ Nhậm Tình, mùi hương thủy tiên của anh hai nồng đậm nhất ở chỗ này, cô ngửi mùi hương của anh hai, cái mũi giống con chó nhỏ hít hít, cuối cùng không nhịn được vươn đầu lưỡi liếʍ yết hầu Nhậm Tình, còn nhẹ nhàng mυ'ŧ mυ'ŧ như ăn kẹo.
Đầu lưỡi, yết hầu Nhậm Tình giật giật.
Một lúc lâu sau, anh mới lại mở miệng, giọng nói trầm thấp, rất khó đè nén: “Diên Diên, anh là Alpha, em như vậy dù là anh hai cũng sẽ không nhịn được.”
“Nhịn cái gì?” Cô chưa đã thèm mà ngẩng đầu, con ngươi mông lung mở to, chớp chớp.
“Sẽ muốn đánh dấu em.”
Anh cúi đầu, môi để sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp, khi nói chuyện khí ấm chạm đến ốc nhĩ cô, cô theo bản năng run lên. Nhưng mạnh mẽ hơn cả là từ “Đánh dấu”, ngay khi nghe được nó, cơ thể giống như bị điện giật, dường như cuối cùng cũng tìm được đáp án, cô mở to hai mắt, thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ.
—— người kia, Lạc Chiếu Ngân, cũng đã từng muốn đánh dấu cô.
Khóa cô trên chiếc giường phủ kín đầy thược dược, hàm răng cắn trên cổ cô, tuyến thể chảy máu, cô đau đến không chịu được, vẫn luôn khóc lóc gọi “Anh hai”, sau đó lại bị cắn mạnh hơn.
Nhưng cuối cùng lại không đánh dấu.
Nếu bà thật sự đã trở lại, nhất định vẫn sẽ muốn tra tấn mình, vẫn sẽ muốn cắn cô, nói không chừng còn sẽ làm ra việc quá đáng hơn trước kia.
Nếu sự việc thật sự biến thành như vậy, còn không bằng……
“…… Vậy đánh dấu em đi.”
Cô lẩm bẩm, còn thở phì phò, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía Nhậm Tình, giống như là thèm đến mức không nhịn được mà khóc.
“Anh ơi, đánh dấu em đi,” một tay cô kéo tay Nhậm Tình chạm đến nụ hoa đã sớm phun chất lỏng dưới hạ thân, một tay vén tóc dài rối tung ở sau lưng, cô nghiêng đầu, lộ ra phần cổ trắng nõn bóng loáng, giọng nói mang theo một chút vội vàng khóc nức nở, “Nơi này, còn có cổ, đều muốn.”