Có bốn kẻ bị coi là tình nghi gϊếŧ hại quốc vương, đó là vương hậu, Thái Tử, tình nhân của quốc vương và công tước đại nhân.
Trong mắt mọi người ở trong cung, chỉ có bốn người bọn họ có đủ động cơ cũng như cơ hội để phạm tội bất kính với quốc vương.
Vương hậu ghen tị, vì yêu sinh hận, ở trong cung điều này sớm đã không còn là bí mật, mà ngày xảy ra án mạng, có người còn nghe thấy tiếng cãi nhau của vương hậu và quốc vương ở trong tẩm cung.
Thái Tử càng không cần phải nói, hắn có tham vọng quân sự mãnh liệt, quốc vương đương nhiệm hiện tại không từ chức hay nhường ngôi, hắn làm sao có thể thị uy? Có rất nhiều tay sai dưới quyền của Thái Tử, cũng không biết được có phải thủ hạ của hắn là người hoàn thành lần ám sát này hay không.
Tình nhân của quốc vương rất nhiều, nhưng gần đây quốc vương mê chim trong l*иg khổng tước, mất hứng thú với những người khác, duy chỉ còn nàng ta là người duy nhất có thể hầu hạ quốc vương, cũng chỉ có nàng vào tẩm điện ngày quốc vương bị hại.
Còn công tước đại nhân……
Khi mọi người nhắc tới hắn ai cũng để lộ ra ánh mắt thương hại.
Vị công tước này bị quốc vương cướp đi thê tử, không chỉ là thân thể, mà cả trái tim đều bị cướp đi, từ đó về sau, công tước vốn đẹp trai tuấn tú trở nên điên cuồng, dù gϊếŧ người thì cũng không có gì là kỳ lạ nhỉ?
Huống chi mọi người còn nhìn thấy trên người hắn có lông chim màu vàng.
Để rửa sạch hiềm nghi của mình, Thái Tử quyết định điều tra ba nghi phạm còn lại. Đầu tiên, hắn tìm tới vương hậu.
Không ngoài dự đoán, vương hậu một mực chắc chắn rằng cô tình nhân kia chính là hung thủ gϊếŧ người.
“Con tiện nhân đó, chuyên chọn lúc ta và bệ hạ nói chuyện mà tiến vào, nếu không phải do nàng ta, sao ta với bệ hạ lại có thể cãi nhau được chứ?”
“Ả ta còn nói đầu xuân sẽ mang theo đóa hoa hồng đẹp nhất để giúp bệ hạ trang trí l*иg chim của hắn?”
“Thật là khiến ta cười chết, ả ta cũng chỉ giở trò diễn kịch lừa gạt các ngươi thôi, ta còn có thể không biết sao? Ả với ta người tám lạng kẻ nửa cân, thực tế đều chán ghét con chim kia hơn ai hết!”
“…… Cái gì? Động cơ? A…… Các ngươi không biết nhỉ, con đàn bà kia đã từng……”
*
Nhậm Diên bệnh đến như núi đổ, ở nhà mơ màng nằm hai ngày, đến ngày thứ ba mới miễn cưỡng hồi phục, không quên lời hẹn với Tiêu Vũ Thỏ.
Hai người đã sớm hẹn nhau sẽ cùng đi xem triển lãm tranh.
Tiêu Vũ Thỏ là một Omega khá dị thường, biểu hiện rõ nhất ở chỗ là cô cực kỳ thích truyện tranh, hơn nữa cũng chỉ xem nhân vật chính đánh quái thăng cấp rồi cuối cùng cứu thế giới hoặc là cứu giúp người nhà.
Tất nhiên, các nhân vật chính của loại truyện tranh này đều là Alpha, người đã hoặc đang trở nên mạnh mẽ hơn, đôi khi thậm chí cô còn không thích nhân vật chính quá yếu đuối. Ngược lại, các kiểu truyện tình cảm lãng mạn lại thường lấy Omega làm trung tâm, cô thường xuyên lật đến trang thứ hai đã muốn chê — về lý do tại sao thì Nhậm Diên biết chuyện này, đó là bởi vì Tần Triều là người yêu của Tiêu Vũ Thỏ vừa cực kỳ yêu thương cô lại còn rất chung thủy, luôn cố gắng không ngừng để cứu vớt gen lãng mạn không hề tồn tại của bạn đời mình.
Ưu điểm lớn nhất của việc có một người bạn như vậy là bạn sẽ không phải lo lắng về việc đi đâu cùng cô ấy. Dù sao cả hai Omega đi chơi với nhau cũng không thành vấn đề, không một Alpha có ý đồ xấu nào có thể lại gần, mà nếu những những người đó đến gần đều sẽ bị Tiêu Vũ Thỏ xua đuổi.
—— Ví dụ như buổi sáng hôm nay Tần Triều đòi phải được đi cùng.
Nhậm Diên được chú Lý trực tiếp đưa đến nhà Tiêu Vũ Thỏ, không tới hai phút Tiêu Vũ Thỏ đã ra ngoài, khi cửa bị cô đóng lại, Tần Triều bị nhốt ở bên trong vẫn chưa từ bỏ ý định nói một tiếng: “Vậy buổi tối em về sớm một chút!”
“Biết rồi biết rồi.” Cô nàng không kiên nhẫn xua tay ra phía sau.
Vẫn như mọi khi, cô mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần jean, mái tóc ngắn tùy ý như là mới tiện tay túm lại trước khi ra khỏi cửa, nhưng Nhậm Diên vẫn nhanh chóng phát hiện ra hôm nay cô bạn thân có một chút khác biệt so với thường ngày, trên gáy cô có dán một thứ như đắp thuốc.
“Thỏ Thỏ, cậu bị thương sao?”
Nơi đó rất mỏng manh yếu ớt, nếu bị thương sẽ rất phiền toái.
“A, cái này à.” Tiêu Vũ Thỏ theo tầm mắt cô sờ sờ cổ mình, dừng một chút mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Đêm qua bị chó cắn.”
“Chó là……”
Tiêu Vũ Thỏ chỉ về ngôi nhà ở phía sau.
…… Tần Triều à.
Khi nói Alpha cắn cổ Omega như vậy đều chỉ có một thứ duy nhất —— đánh dấu. Đánh dấu tạm thời bằng cách cắn qua tuyến thể sẽ cho phép pheromone của Alpha bao trùm pheromone của Omega được một khoảng thời gian, do đó Omega được đánh dấu sẽ không bị các Alpha khác nhắm tới.
Nhưng hành vi này đều xảy ra trước khi đánh dấu vĩnh viễn nhỉ? Nhưng không phải lúc ở cấp ba Tần Triều đã từ bỏ sao?
Lúc ấy Nhậm Diên còn đau lòng cho bạn tốt của mình một thời gian dài.
Thì ra sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, Alpha cũng muốn cắn tuyến thể của Omega sao?
Cô đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng đêm đó.
Anh trai trong mơ dường như cũng rất yêu thích gáy của cô, môi lưỡi lưu luyến hôn lên tuyến thể của cô rất lâu, rất nhiều lần anh dùng răng cạ vào nơi đó, xúc cảm cứng rắn không giống môi và lưỡi, một khi chạm tới, cô đều không kiểm soát được mà run rẩy.
Thời điểm anh hôn lên tuyến thể, hô hấp của anh theo đó mà phả hơi nóng lên cổ và gáy, rồi chui vào bên tai cô.
Đó thực sự là một trải nghiệm rất mới lạ, đặc biệt là sau khi anh cắm vào, nương theo một bộ phận của cơ thể anh đi vào bên trong cô, tiếng kêu rên phát ra từ cổ họng anh phảng phất vang vọng trong đầu cô, kìm nén, trầm thấp không thể giải thích, cực kỳ gợi cảm. Nó khuấy động tâm trí cô, cô vừa bị anh đâm cho bật khóc vừa nghe được tiếng thở dốc của anh, lại cảm thấy bản thân ngày càng tan chảy.
Trong khoảng thời gian giữa nhiều lần cao trào, cô đều cho rằng anh muốn cắn lên, muốn đánh dấu cô, nhưng cuối cùng cô chỉ bị ngậm nhẹ, anh gần như hôn và liếʍ cho đến khi cô mềm nhũn không còn sức phản kháng, thậm chí khi mở cổng thành chờ anh cắn tuyến pheromone, nhưng cuối cùng cô vẫn không bị cắn.
…… Có phải vì cô chưa bị đánh dấu trong thực tại nên trong mộng cũng không mơ đến cảm giác bị đánh dấu không?
Nhậm Diên nhìn chằm chằm gáy Tiêu Vũ Thỏ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Có đau không?”
“Hả” Tiêu Vũ Thỏ sững sờ một lúc mới phản ứng lại, “Cậu nói đánh dấu sao?”
Nhậm Diên gật đầu.
Tiêu Vũ Thỏ nghe vậy liền đỏ cả hai má, cô dừng một chút mới nói: “Không đau lắm đâu, chỉ là dấu vết còn đọng lại quá rõ ràng nên mình mới che đi.”
“…… Cảm giác như thế nào?”
“Này……” Tiêu Vũ Thỏ mở to hai mắt, nói lắp bắp, “Mình, mình cũng không biết hình dung như thế nào.”
“Nhưng Diên Diên, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này vậy?”
Cô nói xong đột nhiên ý thức được điều gì đó, ôm bả vai Nhậm Diên cười lớn, “Sao hả, ở trường thích Alpha nào? Muốn bị anh ta đánh dấu sao?”
Muốn bị anh ta đánh dấu.
Năm chữ này đâm thẳng vào trái tim cô.
Người ta nói rằng giấc mơ là hiện thân của tiềm thức con người, mà anh trai cô lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, cũng nói về việc được đánh dấu.
Cô muốn bị Nhậm Tình đánh dấu sao?
“Không có, chỉ là mình…Có chút tò mò…” Nhậm Diên nói, có lẽ chính bản thân cô cũng không thể tự thuyết phục được bằng lí do này, giọng nói liền nhỏ hẳn đi.
Cũng may từ trước đến nay suy nghĩ của Tiêu Vũ Thỏ đều rất thô.
“Hả, có phải không?”
“Sao sắc mặt Diên Diên lại tệ như vậy? Có phải không thoải mái không?” Tiêu Vũ Thỏ duỗi tay sờ trán cô với vẻ mặt đầy áy náy, “Mình xin lỗi…… Buổi tối ngày đó mình không nên kéo cậu đi tản bộ ở bên ngoài để cậu bị trúng gió, chắc hẳn là lúc ấy bị cảm lạnh rồi.”
“Không có đâu……”
Nhậm Diên miễn cưỡng cười: “Là do mình thôi.”
————————
Tác giả: Buổi tối có thể có tăng 2, có khả năng…
Muốn đẩy nhanh cốt truyện, tui cũng muốn ăn thịt.