Đào Ngon

Chương 8: Bị cô lập

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Sau khi toàn bộ chất lỏng sút ruột được đưa tới, Quan Trăn đưa hai tay đỡ Quan Đình Vũ, tách ống ra khỏi dụng cụ, nhét tất cả vào lỗ nhỏ của Quan Đình Vũ, sau đó bế người vào phòng tắm.

"Chết tiệt, tôi muốn rút nó ra. Người máy hỏng của anh đâu? Sao không dùng! Cái này khi nào mới tới!"

Cảm giác bài tiết lần lượt được dâng lên, áp suất thẩm thấu gϊếŧ chết mọi hướng trong đường ruột, nước xà phòng và phân mềm tìm đường bài tiết. Quan Đình Vũ gần như không còn sức, mỗi một lần chuyển động, dường như anh sắp mất kiểm soát đối với hậu môn của mình, sắc mặt của Quan Đình Vũ biến thành nâu sẫm.

Cả hai chân đều bị còng vào nhau bằng khóa thép không gỉ, chỉ có thể di chuyển nhanh hơn một chút và không thể khống chế được độ thăng bằng.

Quan Trăn đỡ Quan Đình Vũ, "Không sao, cũng có thể ở trong phòng khách..."

“Câm miệng!” Quan Đình Vũ hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào, sau đó không dám buông ra, tập trung kẹp mông, từng chút một theo Quan Trăn vào nhà vệ sinh.

Ngay khi cái mông trần vừa chạm vào bồn cầu, Quan Đình Vũ liền phát ra tiếng phịch, phịch, trên mặt thoáng hiện lên biểu cảm bối rối, người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước mặt anh, nhìn anh đi đại tiện, như thể không hề chán ghét điều đó.

“Biếи ŧɦái.” Trong lòng Quan Đình Vũ cảm thấy giống như dòng suối lướt qua đá cuội, nhẹ nhàng không tiếng động.

Sau khi sút ruột, Quan Trăn làm sạch cho Quan Đình Vũ, và cả hai trở lại phòng ngủ.

Quan Trăn thò tay vào hậu huyệt của Quan Đình Vũ, bởi vì vừa mới ngâm nước nóng, hiện tại hậu huyệt đang trong trạng thái tương đối thả lỏng, thư giãn mở ra, "Thật mềm..."

"Anh nằm xuống để tôi đυ., tôi có thể đυ. anh thật mạnh." Quan Đình Vũ mắng.

Quan Trăn kinh ngạc, rất hiếm khi cậu nghe thấy lời nói này từ miệng anh trai mình, lỗ tai cậu hơi đỏ lên, may mắn là nó được giấu dưới lớp mặt nạ nên Quan Đình Vũ không thể nhìn thấy. Cậu gật đầu, "Nếu anh có hứng thú, lần sau có thể để cho anh."

"..." Quan Đình Vũ thực sự bị người đàn ông đeo mặt nạ làm cho tức giận, "Cút đi, ai có hứng thú với anh."

Quan Trăn kéo hậu huyệt của Quan Đình Vũ ra và tò mò nhìn vào bên trong, phần thịt đỏ và mềm khác với kết cấu của bề mặt da, trông rất dễ sờ và mềm, đυ. sẽ rất thoải mái. Cậu đưa ngón trỏ vào và chạm vào phần thịt mềm của trực tràng cách hậu huyệt một inch.

"Này... Đừng chạm vào nó."

Phần thịt mềm mại chìm xuống như một quả bóng nước, trông cực kỳ đàn hồi, rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, chào đón sự xuất hiện của những thứ to hơn và dày hơn.

Thân thể bị mở ra, và một nguy cơ thực sự đã được cảm nhận. Hơn nữa, bộ phận riêng tư rất dễ bị chơi đùa bởi những ngón tay của người lạ, và chuẩn bị sẵn sàng cho lần xâm phạm tiếp theo.

Đôi mắt của Quan Đình Vũ đỏ hoe, "Này, anh đừng làm vậy với tôi, tôi có thể cho anh tiền?"

Quan Trăn thực sự đã dừng lại, điều này khiến Quan Đình Vũ cảm thấy có một tia hy vọng, cho dù đó là tiền, nó vẫn tốt hơn sắc, anh tiếp tục nói: "Mỗi tháng tôi sẽ cho anh hai nghìn tệ, số tiền này đủ cho anh chi phí sinh hoạt, anh thả tôi đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh muốn gặp tôi thì cứ gọi điện cho tôi, chúng ta sẽ tiếp tục gặp mặt..."

Thật là một lời đề nghị hấp dẫn, nếu nó dành cho một người lạ không quen biết Quan Đình Vũ, người chỉ đơn giản là thích anh hoặc muốn trả thù anh mà thôi.

Quan Trăn mỉm cười, biết bản tính của anh trai mình, dù sao thì cậu vừa rời khỏi đây, anh sẽ lật ngược những thỏa thuận này, nguyên tắc của đại ca là làm ăn có giá cả rõ ràng, không lừa già dối trẻ, không có lợi nhuận cho kẻ xấu.

Quan Trăn đưa hai đầu ngón tay vào lỗ nhỏ đáng yêu kia, khuấy động, lấy ra chất lỏng trong suốt, bôi lên đầṳ ѵú của Quan Đình Vũ, "Nhưng mà, tôi không muốn thả anh ra."

Bị chơi.

Ngay từ đầu tên này đã không nghĩ đến thả người đi, giống như luộc con ếch trong nước ấm, để anh thả lỏng thoải mái, giờ lại muốn dùng con dao nhỏ.

Quan Đình Vũ cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng anh cảm thấy mình thật nực cười, anh đã bình tĩnh tiếp nhận những thức ăn này và sống một cuộc sống thoải mái, bởi vì anh đã nghĩ đến những gì có thể xảy ra với mình, vì sự phụ thuộc đó và không sức chống cự.

"Đừng chạm vào tôi! Đồ khốn!" Tay chân Quan Đình Vũ đều bị trói, chỉ có thể xoay người né tránh hoặc lui, nhưng trên giường không gian chỉ rộng có hai mét, anh còn có thể trốn đi đâu?

Quan Trăn đè tay Quan Đình Vũ lại, nói thật, cậu có chút không thể ngăn được anh trai mình, "07, đến đây hỗ trợ."

Robot số 07 vụng về đi tới.

"Giữ lấy."

07 thực hiện mệnh lệnh, khóa chặt tay của Quan Đình Vũ tại chỗ, lần này Quan Đình Vũ hoàn toàn mất kiểm soát với đôi tay của mình, chỉ có thể đá hai chân vào nhau và dùng sức đá về phía Quan Trăn để ngăn cản cậu đến gần.

Quan Trăn nhíu mày,

"Nếu như anh không phối hợp, tôi có thể tiêm cho anh."

Quan Đình Vũ bị cô lập và bất lực, hai chân bị trói, chỉ có thể dùng thắt lưng, hàng chục lần giống như tập thể dục, anh thở hổn hển, trên ngực nổi một lớp mồ hôi mỏng và trên cơ bụng.

____________________________________