Tư Hiểu Thông cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng đối với nữ sinh nhỏ nhắn trước mặt này, hắn lại cảm thấy có chút khϊếp đảm.
Nghe thấy đối phương yêu cầu mình tránh đường, hắn liền đem bước chân sắp bước ra thu hồi lại.
Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, hắn đã ngoan ngoãn làm theo.
Hắn mạnh mẽ kiềm chế lại hành động của mình, không chịu khuất phục trước nữ sinh đối diện, muốn lấy lại khí thế vừa đánh mất.
Nếu nữ sinh này đã muốn hắn tránh đường, vậy cô khẳng định là vì Đoá Lan Lan sau lưng hắn mà đến, hắn sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Lan Lan.
Nghĩ đến vẻ mặt bất lực thậm chí có chút ủy khuất của Đoá Lan Lan, Tư Hiểu Thông càng thêm kiên định lập trường của mình.
Nhìn Tư Hiểu Thông không có ý định nhượng bộ, Tô Uẩn lặp lại lần nữa: “Tránh ra!”
Lời nói lần này hiển nhiên mang theo vẻ không hài lòng.
Tô Uẩn thực sự không có hảo cảm với cái tên Tư Hiểu Thông "mù quáng" này, đối với phẩm vị của hắn càng thêm không còn gì để nói.
"Tôi biết cậu và Lam Hiểu Nhu là cùng nhau tới. Hôm nay có tôi ở đây, ai trong các cậu cũng đừng nghĩ tới có thể chạm vào Lan Lan nửa phần!"
Tư Hiểu Thông có chút không chịu nổi khí thế áp bức của Tô Uẩn, hắn thẹn quá hoá giận, lời nói ra cũng không khỏi có chút vội vàng.
Đoá Lan Lan ở phía sau cũng không hiểu tại sao Tô Uẩn lại nhắm vào cô ta, nhưng có Tư Hiểu Thông ở đây rồi, cô ta căn bản không sợ, dù sao từ trước tới giờ, đều là Tư Hiểu Thông tới giải quyết mọi rắc rối cho cô ta.
Đoá Lan Lan mặc dù trong lòng không sợ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hãi.
Cô ta chuyển tròng mắt, kéo kéo cánh tay Tư Hiểu Thông, nhẹ giọng nói: “Hiểu Thông, đừng tức giận, mình tin là Lam Hiểu Nhu không phải cố ý, về phần bạn học này, mình cũng không quen biết cô ấy. Chắc là do Lam Hiểu Nhu còn chưa giải thích rõ ràng với cô ấy một số chuyện, khiến cô ấy hiểu lầm điều gì đó đi..."
Lời nói này của Đoá Lan Lan lập tức khơi dậy toàn bộ lửa giận Tư Hiểu Thông, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Lam Hiểu Nhu cách đó không xa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Tô Uẩn nhìn kẻ chủ mưu, thầm nghĩ, Đoá Lan Lan này rất thông minh, thế nhưng trực tiếp đem lửa giận của Tư Hiểu Thông chuyển tới trên người cô.
Mắt thấy tiết học sắp bắt đầu, Tô Uẩn không muốn lãng phí thời gian nữa, xung quanh người đến càng ngày càng nhiều.
Thấy Tư Hiểu Thông vẫn đang trừng mắt nhìn Lam Hiểu Nhu, Tô Uẩn tiến lên chắn ngang tầm mắt của hắn, Cậu có biết nữ nhân sau lưng cậu là ai không, cô ta là người của Bạch gia, lần sau thời điểm muốn xuất đầu bảo vệ giai nhân, trước tiên nên động não trước đi.”
Thấy Tư Hiểu Thông vẻ mặt khó hiểu, Tô Uẩn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, "Tư gia có loại hậu bối như cậu, thật là gia môn bất hạnh, thế nhưng lại để một nha đầu bình dân chơi đùa, lại còn làm không biết mệ, hết lần này tới lần khác giao đến tận cửa, để người ta lợi dụng, chà đạp, tôi thấy Tư gia sớm muộn gì cũng sập!"
"Reng reng..."
Tô Uẩn vừa dứt lời, chuông vào lớp liền vang lên.
Tô Uẩn nhìn nữ nhân trốn sau lưng Tư Hiểu Thông, ném qua một ánh mắt khinh thường.
Dùng giọng điệu cao ngạo, có chút khinh thường nói với Đoá Lan Lan: "Nếu trên người đã gắn mác Bạch gia, liền phải biết thân biết phận, thành thật một chút cho tôi, cho dù là một con chó, ở Bạch gia đều phải có giáo dưỡng.”
Tô Uẩn quét mắt nhìn Đoá Lan Lan toàn thân từ trên xuống dưới , ánh mắt giống như nhìn phải thứ rác rưởi gì đó vậy.
Thời điểm thấy Đoá Lan Lan ẩn ẩn có chút tức giận, cô mới lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Uẩn giống như một nàng công chúa cao cao tại thượng, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ lễ nghi hàm súc nào đó, lại làm cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Đi đến bên cạnh Lam Hiểu Nhu, Tô Uẩn gọi cô lại, liền rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Những sinh viên khác cũng lần lượt giải tán, chỉ còn lại Tư Hiểu Thông, Đoá Lan Lan cùng mấy công tử thế gia.
Tư Hiểu Thông còn đang chìm trong lời nói lúc nãy của Tô Uẩn, hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Hắn là sự tồn tại đáng tự hào nhất của Tư gia, cũng là người kế nghiệp đời tiếp theo mà gia tộc coi trong nhất, hắn cũng đang dần nhúng tay vào các sự việc lớn nhỏ của của gia tộc.
Những gì Tô Uẩn vừa nói kia, khiến những gì hắn nói trực tiếp trở nên vô dụng, thậm chí còn mang theo một ít lời vũ nhục.
Nhưng Tư Hiểu Thông lại không nói được lời nào để phản kích, hắn không biết Tô Uẩn là ai.
Nhưng hắn cảm nhận được khí thế trên người đối phương, giống như khí thế trên người hắn, đều là xuất thân từ đại gia tộc.
Thân phận của Đoá Lan Lan là gì? Tại sao nhận biết Lan Lan lâu như vậy rồi, lại chưa từng nghe cô ấy nói gì về thân thế của mình, chỉ biết cô ấy xuất thân từ một gia đình có gia cảnh bần hàn.
Tại sao Đoá Lan Lan lại trở thành người Bạch gia rồi, còn có là cái Bạch gia nào?
Nghe những lời nữ sinh kia vừa nói, đối với Đoá Lan Lan cũng không dùng giọng điệu tốt đẹp gì, hoàn toàn giống như giọng điệu đối với người hầu, kẻ hạ.
"Bạch gia? Chẳng lẽ là Bạch gia đó sao? Đúng là có một người xuất thân Bạch gia đi học ở đây, chỉ là người nọ cũng không thường xuyên tới trường..."
Đúng lúc này, một thế gia công tử đang đứng ở một bên, đột nhiên lẩm bẩm.
Nhưng lời này dĩ nhiên lọt được vào tai của Tư Hiểu Thông, đột nhiên đồng tử hắn co lại, hắn nhìn theo nữ sinh đã rời đi cùng Lam Hiểu Nhu, trong miệng khẽ hô lên một cái tên.
Chính là Tô Uẩn.
Chỉ là hai chữ này, lại làm cho sắc mặt của đám thiếu gia công tử xung quanh khẽ biến, bọn hắn nhìn theo ánh mắt của Tư Hiểu Thông, nhìn về phía bóng lưng đã rời đi.
Chỉ có Đoá Lan Lan là không hiểu gì, thậm chí sắc mặt của cô ta đã có chút nứt ra, cô ta cảm thấy đám người Tư Hiểu Thông, rõ ràng đang quá chú ý đến nữ sinh vừa rời đi kia.
Trước đây, mỗi khi cô ta chịu bất cứ uỷ khất gì, đám người Tư Hiểu Thông luôn lập tức đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người cô ta, nhưng bây giờ bọn họ lại chỉ chăm chăm nhìn theo nữ sinh kia.
Cô ta cũng nhìn theo bóng lưng người nọ, đặc biệt là bóng dáng của Lam Hiểu Nhu, cắn chặt môi.
Cô ta biết, cô ta vẫn luôn biết Lam Hiểu Nhu thích Tư Hiểu Thông, cho nên cô ta thường xuyên vô duyên vô cớ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ấy, sau đó để Tư Hiểu Thông nhằm vào cô ấy.
Mỗi lúc như vậy , cô ta luôn có một loại cảm giác hưởng thụ đến biếи ŧɦái, còn có vẻ mặt tức giận, uỷ khuất nhưng lại bất lực của cô nữa.
Chỉ là hiện tại cô ta không biết là Lam Hiểu Nhu đã tìm được sự giúp đỡ từ đâu, hơn nữa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tư Hiểu Thông và những người khác, cô ta liền biết rằng nữ sinh này không bình thường.
Về phần Bạch gia mà cô nói đến là ai, cô ta tỏ vẻ bản thân thật sự không hiểu, nhưng câu cuối cùng cô ta lại hiểu.
Nữ sinh kia đang so sánh cô ta với một con chó, tưởng tưởng đến bản thân bị người khác sỉ nhụ thành như vậy, Đoá Lan Lan liền không thoải mái.
Vốn tưởng rằng cô ta đã vào trường này lâu như vậy rồi, ngoại trừ lúc mới vào trường phải chịu chút bài xích, về sau cũng không có ai thật sự dám đối xử với cô ta như vậy.
Mà Tư Hiểu Thông cũng không để ý tới cô ta, Đoá Lan Lan không cam lòng nắm chặt tay lại.
“Xít…”
Thời điểm cô ta nắm chặt tay lại, đã quên mất mình vẫn đang lôi kéo cánh tay của Tư Hiểu Thông, vừa dùng sức một chút liền véo đau đối phương.
Nghe thấy thanh âm của Tư Hiểu Thông, Đoá Lan Lan vội vàng buông tay hắn ra.
Tư Hiểu Thông quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt không cam lòng, phấn nỗ tới vặn vẹo của Đoá Lan Lan.
Tâm hắn lập tức chùng xuống, những lời lúc nãy của Tô Uẩn vẫn còn đang quanh quẩn trong tâm trí hắn.
Đối với vết thương trên cánh tay, Tư Hiểu Thông trực tiếp bỏ qua, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa mới chuyển sang uỷ khuất, bất lực, thậm chí có chút vô thố của Đoá Lan Lan,“Cậu là người Bạch gia?”
Tư Hiểu Thông trầm giọng nói, thậm chí còn có chút ý vị ép hỏi.