“Tô Uẩn, đó có phải là Đoá Lan Lan không?”
Lam Hiểu Nhu nhìn theo tầm mắt của Tô Uẩn, liền thấy được Đoá Lan Lan, cô cũng có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc, nơi này thực sự không phải là người như Đoá Lan Lan có thể vào được. Cô còn đang hoài nghi mình có phải nhìn nhầm rồi không.
Tô Uẩn nhìn thấy Đoá Lan Lan đã vào khách sạn, cô mở cửa xe ra, nghe Lam Hiểu Nhu hỏi như vậy, biết cô nàng có chút không thể tin nổi, thậm chí còn có chút nghi ngờ.
“Đó là Đoá Lan Lan, đi, mang cậu đi xem trò hây, có muốn đi không?”
Tô Uẩn cắt ngang sự nghi ngờ của Lam Hiểu Nhu, mở miệng xác nhận đó thực sự là Đoá Lan Lan. Theo sau còn mang theo ánh mắt xem kịch hỏi cô có muốn đi cùng không.
"Được a."
Lam Hiểu Nhu đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa cô còn có dự cảm, Đoá Lan Lan này dường như đã chọc tới Tô Uẩn.
Sở dĩ Tô Uẩn hôm nay tới đây, hẳn cũng là bởi vì Đoá Lan Lan.
Thực sự không biết Đoá Lan Lan sao lại có thể chọc tới Tô Uẩn, thân phận hai người này một trên trời một dưới đất, căn bản chính là quăng tám sào cũng không tới.
Thấy Tô Uẩn xuống xe, Lam Hiểu Nhu cũng xuống xe.
Tô Uẩn xuống xe, đi vòng qua đầu xe, đi tới xe của Tư Hiểu Thông, nói với người bên trong cửa sổ xe: “Có hung thú cùng đi xem kịch không?”
Bởi vì dáng người nguyên chủ rất gầy nên khi Tô Uẩn đến gần chiếc Land Rover của Tư Hiểu Thông, chiều cao của cô đột nhiên trông rất nhỏ bé.
Nhưng khí chất toàn thân lại không hề thay đổi, vẫn mang theo khí chất chỉ những vương giả mới có.
Tư Hiểu Thông biết Tô Uẩn có lẽ sẽ đưa hắn đi xem trò hay gì đó.
Vừa mới gặp Đoá Lan Lan, bây giờ Tô Uẩn liền nói với hắn đi xem một vở kịch, thời điểm quá trùng hợp, nhất định có liên quan đến Đoá Lan Lan.
Tư Hiểu Thông không trả lời, dùng hành động biểu thị câu trả lời của bản thân, xuống xe, đóng cửa lại, khóa xe.
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi.
Sau khi Tư Hiểu Thông xuống xe, liền nhìn về phía Hoa Tâm Vũ còn đang ngồi trên một chiếc xe khác, không ngừng nháy mắt với hắn.
Hắn lên tiếng hỏi Tô Uẩn, người thấp hơn mình hẳn một cái đầu: “Tô tiểu thư sẽ không phiền nếu tôi mang theo một vài người chứ?”
Tô Uẩn nói: "Sao cũng được, tôi không vấn đề."
Sau khi nói vậy, cô ấy đi về phía đại sảnh của khách sạn Cather.
Sau khi Lam Hiểu Nhu xuống xe, cô nhìn thấy Tô Uẩn nói chuyện với Tư Hiểu Thông, chờ đến lúc bọn họ nói xong liền nhìn thấy Tô Uẩn đi về phía sảnh khách sạn, cô cũng theo sát bước chân.
Lam Hiểu Nhu nội tâm có chút kích động. Cô cá rằng Tô Uẩn đến khách sạn này là vì Đoá Lan Lan.
Ở trường, cô đã bị Đoá Lan Lan đè ép lâu như vậy rồi, hiện tại cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Đoá Lan Lan bị người ta thu thập, làm sao cô có thể không kích động chứ.
Lúc Lam Hiểu Nhu đi ngang qua Tư Hiểu Thông, cô mơ hồ liếc hắn một cái, chút hưng phấn trong lòng lập tức bị dập tắt.
Cô không biết Tư Hiểu Thông nhìn thấy Đoá Lan Lan bị xử lý, hắn có tiếp tục ra tay ngăn cản không nữa, cô có chút lo lắng.
Nếu người thu thập Đoá Lan Lan không phải là người Bạch gia thì cô sẽ rất vui lòng xem kịch, chỉ là Tô Uẩn lại là người Bạch gia.
Cô thực sự sợ Tư Hiểu Thông nhìn thấy Đoá Lan Lan bị người khác xử lý, hắn sẽ ra tay, sau đó chọc giận Bạch gia. Đó thực sự không phải là điều cô muốn thấy.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lam Hiểu Nhu khi đi ngang qua Tư Hiểu Thông liền dừng lại.
Cô nhìn Tư Hiểu Thông còn đang ồn ào với đám người Hoa Tâm Vũ, hét lên: "Tư Hiểu Thông."
Âm thanh đó lớn đến kinh ngạc, Lam Hiểu Nhu cảm thấy mình đã dùng hết sức lực của bản thân.
Cái này khiến cho Tư Hiểu Thông phải quay đầu lại, nhìn về phía Lam Hiểu Nhu đang khẩn trương, lo lắng, trong mắt chỉ toàn hình bóng của hắn.
Tư Hiểu Thông thấy có người gọi mình, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, giọng nói này chính là giọng nói mà hắn quen thuộc nhất.
"Có chuyện gì à?" Giọng nói rất lạnh lùng nhưng cô đã đáp lại lời của Lam Hiểu Nhu.
Lam Hiểu Nhu nghe được thanh âm lạnh lùng mà xa cách của đối phương, căng thẳng trong lòng dần dần tiêu tán.
Cô nở một nụ cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy vẻ chế nhạo.
Cô đang cười nhạo bản thân tự mình đa tình, mà khi Tư Hiểu Thông nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Lam Hiểu Nhu, còn tưởng rằng cô đang cười nhạo hắn.
Anh muốn tức điên, nhưng nghĩ đến Lam Hiểu Nhu hiện tại có quan hệ tốt với Tô Uẩn, liền kiềm chế lại tính nóng nảy, quay đầu không thèm nhìn nữ sinh trước mặt.
Lam Hiểu Nhu không biết Tư Hiểu Thông đang nghĩ gì, nhưng cô cũng thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, cô thật sự không hiểu chuyện gì đã khiến sắc mặt Tư Hiểu Thông thay đổi nhanh chóng như vậy.
Nghĩ đến mục đích mình dừng lại, Lam Hiểu Nhu nói: "Bất kể chuyện gì xảy ra, cậu cũng nên kiềm chế lại dù. Dù sao Bạch gia cũng không phải là thứ chúng ta có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đoá Lan Lan không đáng để cậu đánh đồi cả Tư gia."
Lam Hiểu Nhu đem những lời mình muốn nói một hơi nói xong, sau đó nhanh chóng đi xa khỏi Tư Hiểu Thông, đuổi theo bước chân của Tô Uẩn.
Sau khi Tư Hiểu Thông nghe được lời Lam Hiểu Nhu nói, chờ tới lúc hắn hoàn hồn quay người lại, người đã sớm chạy.
Về phần Lam Hiểu Nhu nói những lời này, hắn biết là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn hắn vẫn có chút khó hiểu, vì sao đối phương lại nói những lời như vậy với mình.
Bọn họ trước kia vẫn luôn đối chọi gay gắt, nói 3 câu thì đến 4 câu là cãi nhau, đây vẫn là lần đầu tiên đối phương tâm bình khí hoà nói chuyện với hắn, còn nói ra những lời tốt cho hắn như vậy.
Tư Hiểu Thông có chút khó hiểu nhìn bóng lưng của Lam Hiểu Nhu. Hắn cảm thấy đối phương thật kỳ quái, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp.
Lúc này, Hoa Tâm Vũ đi tới trước mặt Tư Hiểu Thông, tình cờ nghe được lời Lam Hiểu Nhu nói.
Hoa Tâm Vũ cũng nhìn theo bóng lưng Lam Hiểu Nhu, hắn không lộ ra vẻ mặt khó hiểu như Tư Hiểu Thông, ngược lại lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Có lẽ vì sự việc của Đoá Lan Lan, Hoa Tâm Vũ liền muốn nói thẳng những gì hắn biết cho Tư Hiểu Thông.
“Hiểu Thông, câu vẫn luôn không nhận ra là Lam Hiểu Nhu thích cậu sao?”
Hoa Tâm Vũ nhìn bóng lưng của Lam Hiểu Nhu, đối với nữ sinh này mạc danh có ấn tượng tốt, dù sao thì bọn họ vẫn luôn cho rằng Đoá Lan Lan rất thuần khiết, bây giờ lại khiến người ta thất vọng như vậy.
Đều là con cháu thế gia, tuy rằng trước kia vẫn không ưa nhau nhưng hiện tại họ vẫn khá bội phục Lam Hiểu Nhu.
Dù sao thì có những chuyện, chỉ người ngoài cuộc mới có thể nhìn ra được.
"..." Tư Hiểu Thông vốn dĩ tâm tình đã có chút phức tạp, nhưng sau khi nghe được lời nói của Hoa Tâm Vũ thì lại càng có chút cạn lời.
Lam Hiểu Nhu thích hắn?
Tư Hiểu Thông lập tức cho rằng Hoa Tâm Vũ đang nói đùa, chỉ là lúc quay lại liền nhìn thấy Hoa Tâm Vũ đang nhìn Lam Hiểu Nhu với vẻ mặt đồng cảm, lại mang theo chút bội phục, tâm hắn đột nhiên nhảy lên.
“Đừng đùa, không vui đâu.” Cổ họng hắn có chút khô khốc, lời nói liền hơi khác.
Hoa Tâm Vũ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn những người khác đi tới chỗ mình, hỏi: "Lam Hiểu Nhu thích Tư Hiểu Thông, câu cậu nói cái này có phải thật không?"
“Ân, cái này còn cần phải nói sao?”
“Cô ấy thực sự rất kiên trì. Trong lòng Tư thiếu của chúng ta đã có Đoá Lan Lan, cô ấy vẫn không từ bỏ a.”
“Tôi cũng thực bội phục cô ấy. Nếu có một người phụ nữ khăng khăng một mực thích tôi như vậy, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy khỏi cần suy nghĩ”.
Khi người cuối cùng nói lời này, Hoa Tâm Vũ nhìn thấy sắc mặt Tư Hiểu Thông trở nên khó coi, vội vàng vỗ vào đầu người kia.
“Tiểu thư nhà họ Lam là người mà cậu có thể nhớ thương sao!”
Giọng điệu phải nói là rất hung dữ.