Đáy mắt Quý Tư Hàn đột nhiên dâng lên một cỗ lệ khí, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, giống như là muốn xuyên thấu tim phổi, làm cho người ta cả người phát lạnh.
Hắn giật giật môi, còn muốn hỏi gì thì Ninh Uyển từ bên ngoài đi vào.
“Tư Hàn, quả nhiên anh ở chỗ này!”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Ninh đại tiểu thư, lại quay đầu nói với Quý Tư Hàn: "Cố tổng, tôi không quấy rầy anh cùng bạn gái dùng cơm.”
Lời này của anh ta mang chút ý trào phúng, ai bảo Quý Tư Hàn mới trào phúng anh ta mang bạn gái tới tham gia đấu thầu chứ.
Mặc dù ở hạng mục này Quý thị là bên A, nhưng đối với Cố Cảnh Thâm mà nói, anh ta có rất nhiều thực lực giành được quyền khai phá, cũng không cần sợ đắc tội Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm bỏ lại những lời này, liền xoay người đi lấy thức ăn.
Ninh Uyển vừa lúc đi lên, vừa định hỏi Quý Tư Hàn có muốn cùng dùng cơm hay không thì thấy hắn đột nhiên lạnh mặt, cất bước đi ra ngoài nhà hàng.
Ninh Uyển thấy thế, sắc mặt cũng trầm xuống, Quý Tư Hàn rốt cuộc là có ý gì, sao sau khi mình về nước, hắn càng ngày càng không muốn gặp cô?
Lúc Cố Cảnh Thâm cầm cơm trưa trở về, Thư Vãn đang ngồi trên sô pha ngủ.
Trong tay cô ôm gối, khuôn mặt to bằng bàn tay, tựa vào phía trên gối, lông mi thật dài, che lại cặp mắt trong suốt sạch sẽ kia.
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngủ say, không đành lòng quấy rầy cô, lại sợ cô ngồi ngủ không thoải mái, suy nghĩ một chút, khom lưng ôm cô lên.
Khoảnh khắc ôm cô, trong đầu Cố Cảnh Thâm hiện lên vài hình ảnh, tựa như trước đây anh cũng từng ôm cô như vậy.
Anh ta cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt điềm tĩnh trước mắt, vào giờ khắc này anh ta cảm thấy Thư Vãn đã từng thuộc về mình.
Nhưng anh ta không nhớ rõ, cái gì cũng nghĩ không ra, thậm chí càng nghĩ đầu lại càng đau.
Cái loại đau đớn này, tựa như có vô số con sâu, ở trong đầu anh ta điên cuồng gặm nhấm.
Anh ta muốn bắt lấy những mảnh vỡ vụn nhỏ, nhưng lại bị những con sâu này từng chút từng chút ăn hết, không còn lại gì.
Anh ta đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh, lại ôm chặt người trong ngực, luyến tiếc buông tay.
Giống như vừa buông ta anh ta sẽ mất đi cô, loại cảm giác này làm anh ta sống không bằng chết.
Cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, anh ta mới phục hồi lại tinh thần, có chút giật mình, nhanh chóng đem Thư Vãn đặt ở sô pha dài.
“Vào đi.”
Nghe được thanh âm của anh, lúc này Tô phó tổng mới đẩy cửa đi vào.
Cố tổng, cuộc đấu thầu bắt đầu sớm hơn dự tính rồi, chúng ta vào thôi.
"Không phải là hai giờ chiều sao?"
Thời gian ban đầu là hai giờ, nhân viên Quý thị vừa mới tới thông báo lại.
Cố Cảnh Thâm nhíu mày, một tập đoàn lớn như vậy lại tùy ý thay đổi thời gian, không khỏi cũng quá hoang đường.
“Cố tổng, chúng ta mau đi thôi, vừa rồi người của Quý thị nói ai không tới, liền đá người đó.”
Cũng chỉ có bọn họ có thể làm được loại chuyện này.
Cố Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng, cất bước muốn đi, lại quay đầu nhìn Thư Vãn.
“Muốn đánh thức Thư tiểu thư sao?" Tô phó tổng lắm miệng hỏi một câu.
“Không cần.”
Cố Cảnh Thâm cởϊ áσ khoác trên người, đắp lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Lúc này mới xoay người đi theo Tô phó tổng về phía hội trường.
Thư Vãn vừa ngủ, liền trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh.
Cảm giác được trên mặt bị vỗ vài cái, lúc này mới mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Vẫn là tầm mắt mơ hồ, tập trung rất lâu, chỉ mơ hồ thấy trước mắt có một hình dáng.
“Cố tổng là anh sao?”
Cô vừa hỏi ra những lời này, cả người đã bị ôm lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đột nhiên phóng đại trước mắt.
“Nhìn rõ tôi là ai!”
Nghe được giọng nói lạnh như băng này, Thư Vãn mới đột nhiên tỉnh táo.
Người trước mắt, không phải Cố Cảnh Thâm, mà là Quý Tư Hàn!