Người Tình Của Lý Tổng

Chương 47: Có phải anh rất xấu không?

Người đàn ông cởϊ qυầи áo của cô, liền ôm cô lên, đặt lên tường ngấu nghiến hôn cô.

Động tác rất bá đạo, Thư Vãn lại giống như một con cá gỗ, tùy ý anh ta lăn qua lăn lại.

Người đàn ông ôm hôn cô trong chốc lát, đại khái là cảm thấy có chút không thú vị, đưa tay véo eo cô một cái.

Đau......

Thư Vãn đau đến kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn anh đào cũng mở ra, người đàn ông lập tức xâm nhập vào.

Nụ hôn của anh ta vẫn điên cuồng như vậy, chỉ là động tác chạm vào cô mềm mại hơn lần trước không ít.

Giống như là vô cùng quen thuộc thân thể của cô.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô muốn đánh chết chính mình, sao cô lại có ý nghĩ điên rồ như vậy được ?

Nhưng mà......

Cô cảm thấy mình hình như điên rồi.

Người đàn ông cắn dái tai cô.

Sắc mặt Thư Vãn chợt đỏ bừng, có phải anh ta nhìn ra nên cố ý trêu tức cô không?!

Cô nắm chặt lòng bàn tay, ép buộc bản thân kéo lý trí trở về.

Người đàn ông cười nhạo một tiếng.

Cô cho rằng người đàn ông sau khi thỏa mãn sẽ rời đi, không ngờ anh ta lại ôm cô vào phòng tắm.

Sau khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, anh ta lại ôm cô nằm ở trên giường, ôm cô vào trong ngực, một tay vỗ lưng cô, dỗ cô ngủ.

Thư Vãn nằm trong lòng anh ta, khϊếp sợ đến mức không thể tin được: "Anh...”

Cô muốn hỏi anh ta đang làm gì vậy, nhưng người đàn ông lại cướp lời, dịu dàng xoa xoa tóc cô: "Ngủ đi.”

Giọng điệu cưng chiều này, sao giống như đang dỗ bạn gái vậy?

Quan hệ giữa anh và cô là bị ép buộc, sao còn có thể ôm nhau ngủ như tình nhân chứ?

Thư Vãn mở to hai mắt nhìn anh ta, muốn thấy rõ anh ta là ai, nhưng màn đen dày đặc cô không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.

“Có phải anh rất xấu nên không dám lộ mặt thật ra cho người khác biết hay không?”

Nếu thật sự thích cô, có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, tại sao phải thần bí như vậy?

“Trên mặt anh không phải mọc rất nhiều mụn nhọt chứ?” Thư Vãn thấy anh ta không nói lời nào, lại tiếp tục hỏi một câu.

“……”

Nếu bật đèn, có thể nhìn thấy mặt anh ta hết xanh rồi lại tím.

Anh ta nắm lấy tay cô, đặt lên mặt, để cô tự sờ.

Thư Vãn vội vàng sờ sờ, không chỉ không có mủ, làn da còn rất bóng loáng. Hơn nữa khuôn mặt góc cạnh cũng rất rõ ràng.

Người đàn ông có khuôn mặt này, cũng chỉ có Quý Tư Hàn.

Cô thật sự hoài nghi có phải là anh, bất luận là cách anh ta chạm vào cô, hay là giọng nói, đều rất giống Quý Tư Hàn.

Nhưng rõ ràng Quý Tư Hàn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, sao lại...

Thư Vãn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí hỏi: "Anh... sẽ không phải là Quý Tư Hàn chứ?”

Người đàn ông vỗ tay lên sau lưng cô hỏi: "Sao? Em hy vọng anh là anh ta?”

Anh ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại còn ném cho Thư Vãn một câu hỏi.

Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nếu đối phương là Quý Tư Hàn, cô trả lời phải, vậy hẳn là anh ta sẽ không tức giận.

Nếu trả lời là không phải, dựa theo tính nết của Quý Tư Hàn, hẳn là sẽ không cần suy nghĩ mà dùng chân đạp cô xuống giường ngay lập tức.

Thư Vãn muốn kiểm tra anh ta, liền trả lời một câu: "Không hy vọng.”

Người đàn ông không có phản ứng, ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu em không ngủ được, vậy làm thêm lần nữa.”