Trần Hương đưa cho Liêu Thuân một thau nước, anh đem xe đạp từ trên nóc xe Việt Dã xuống, nhìn quanh bốn phía, hàng xóm hai bên đều xây lại nhà mới, chỉ có nhà Trần Hương còn ở nhà ngói, hơn nữa xung quanh toàn là bùn đất, giẫm một cái đã để lại giấu chân.
Liêu Thuân thả xe xuống, đi đến trước mặt Trần Hương, rửa sạch tay trong thau nước trên tay cô, sau đó như đã quen thuộc từ lâu mà hướng bà nội chào hỏi: "Bà nội khỏe không!"
Trần Hương lo lắng anh nói gì đó lung tung, thả thau nước chạy lên theo, dùng thái độ khẩn trương nhìn chằm chằm anh.
Bà nội thấy người đàn ông cao to, bị dọa cho hết hồn, bà híp mắt đánh giá, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cậu là ai vậy? Sao lại quen biết Trần Hương nhà tôi."
Bà coi như Liêu Thuân là người theo đuổi Trần Hương.
Trần Hương lo lắng Liêu Thuân mở miệng nói đã làm gì với mình, chạy nhanh tới chỗ bà nội nói: "Bà nội, anh ấy, anh ấy là huấn luyện viên của Trần Dương, anh ấy là ông chủ."
"Huấn viện viên sao?" Bà nội kích động, nắm tay Liêu Thuân: "Dương Dương có nghe lời không? Có làm phiền tới cậu không? Tới đây tới đây, vào đây ngồi, Trần Hương, rót cốc nước mau lên."
Trần Hương do dự không dám rời đi, bị bà nội sai bảo, lúc này mới ra ngoài.
Liêu Thuân bị bà nội nắm tay kéo vào nhà, nhà ở tuy cũ kỹ, nhưng trong nhà rất sạch sẽ, nhà chính có một bàn ăn cùng mấy cái ghế nhỏ, trên tường có treo lịch, đã xé tới tháng sáu.
"Dương Dương rất nghe lời, tố chất không tệ, về sau đi thi đấu có thể nhận giải." Liêu Thuân đem chuyện Trần Dương nói đơn giản qua, trước mặt người lớn tuổi, anh còn biết lễ nghi, nói chuyện cũng gọi là lễ phép.
Bà nội nghe được yên tâm không ít, trong miệng lải nhải bắt đầu kể chuyện gia cảnh hai chị em Trần Dương và Trần Dương, vừa nói vừa lau nước mắt: "Hai đứa trẻ này theo tôi quá khổ đi, cha mẹ không kiếm được tiền thì thôi, còn bị lừa tiền rất nhiều, thiếu nợ nhiều bên ngoài, đã nghèo còn gặp cái eo, Trần Hương học hết cấp hai phải đi làm, không còn cách nào khác, trong nhà quá nghèo, tôi có lỗi với đứa nhỏ này, nếu cha mẹ nó khá khẩm hơn một chút, nó cũng không đến mức như bây giờ..."
Trần Hương đi vào, thấy một màn như vậy, tâm đau xót, cô chạy tới ôm bà nội, nhẹ giọng an ủi bà: "Bà nội đừng nói vậy, con không có khổ."
Trần gia sinh ra hai đứa trẻ rất hiểu chuyện, khi trong nhà xảy ra chuyện, Trần Hương không dám học tiếp nữa, sớm hôm giúp mọi người làm việc nhà, giúp đỡ em trai, sau này em trai đã lớn, cậu biết nhà mình nghèo, cũng không đòi đi học, đúng lúc câu lạc bộ quyền anh ở thành phố xuống nông thôn tuyên truyền, bảo là tiền thưởng thắng giải có thể lên đến mấy chục vạn, Trần Dương rất muốn tham gia thi đấu, tiền thưởng thắng được có thể trả hết nợ trong nhà, cả nhà không còn lo lắng nữa.
Bà nội khóc thấm mệt nói muốn nghỉ ngơi, trước khi vào phòng nói với Liêu Thuân hãy ở lại đây, ngủ ở phòng Trần Dương.
Trần Hương đang muốn từ chối giúp anh, liền nghe Liêu Thuân nói: "Được ạ."
Da đầu Trần Hương tê rần, bất an mà quay đầu nhìn anh, liền thấy Liêu Thuân nhướng mày nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm, giống như muốn nói, chờ đến tối tôi làm em.
Trần Hương đi nấu nước cho Liêu Thuân tắm rửa, lại đi tới phòng Trần Dương trải giường chiếu cho anh, đã nửa năm Trần Dương không về nhà, chăn vẫn y nguyên trên giường nhưng thật ra Trần Hương lâu lâu vẫn ôm chăn ra ngoài phơi, cúi đầu xuống có thể ngửi được hương vị ánh mặt trời.
Cô vẫn còn đang mải chuẩn bị chăn giường, thân thể nóng bỏng từ đằng sau dán vào, anh đè nặng cô, suýt chút nữa lấn xuống giường, luồng nhiệt cọ qua tai cô, cô bị cọ đến không tự chủ được mà giật thảy mình.
"Tắm rửa xong rồi qua đây." Liêu Thuân nói xong, tùy tiện leo lên giường nằm.
Trần Hương lúc này mới nhìn thấy rõ, trên người anh chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, hai chiếc đùi "đao to búa lớn" đập vào mắt cô, lông chân rậm rạp, mặc dù đang ở trạng thái nằm, nhưng cơ bụng vẫn giữ nguyên trạng.
Mặt cô đỏ lên, dời mắt đi không dám nhìn anh, cúi đầu đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng nói trong phòng hô ra: "Nếu em không tới, tôi tới phòng bà nội tìm em."
Trần Hương và bà nội ngủ chung một phòng.
Nghe được lời này, trái tim cô đập nhanh.
Cô tắm rất lâu, Liêu Thuân chờ đến khi không chịu được thiếu chút nữa đi ra ngoài bắt người về, Trần Hương rốt cuộc cũng đi vào phòng, cúi đầu, trên người mặc một áo ngủ cũ.
Bàn tay cô vì khẩn trương cùng bất an mà ôm ngực, từ góc độ Liêu Thuân nhìn vào, cô không có mặc áo trong.
Cách một lớp áo ngủ, có thể thấy được hình dạng vυ' cô, vừa căng vừa tròn, đầṳ ѵú dường như được lớp áo ngủ vuốt ve mà dần dần dựng thẳng dậy.
Giọng Liêu Thuân có chút khàn: "Lại đây."