Mùi Hương Của Riêng Em

Chương 14: Cầu xin anh

"Em lặp lại lần nữa?" Anh dùng ánh mắt đen kịt nhìn cô, đôi mắt anh muốn tóe ra lửa, cơn tức dần trỗi dậy bên trong.

Trần Hương sợ hãi mà trốn lùi về sau, nức nở nói: "Tôi sai rồi... Tôi sai rồi..."

"Mẹ nó!" Liêu Thuân nắm lấy eo cô, đem người xoay đè dưới thân, cúi đầu dùng sức cắn đầṳ ѵú cô: "Còn dám nói nữa không?"

"Không dám, không dám..." Trần Hương đau đến nỗi thân mình run lên, khóc thiếu chút nữa muốn ngất, mềm mại cầu anh: "Đừng cắn huhu..."

Cơn tức tối của Liêu Thuân giảm vài phần, nhưng vẫn cầm chân cô mở ra: "Muộn rồi, hôm nay tôi phải làm chết em."

Trần Hương sợ hãi, xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng bị người đàn ông dùng cánh tay chặn lại, cô bất lực khóc lên: "Huấn luyện viên... Tôi thật sự biết sai rồi, tôi không dám, không dám nữa."

Liêu Thuân tách hai chân cô ra, dùng của mình hướng vào cửa chọc chọc, cô sợ đến phát run, hai cánh hoa cứ mãi khép lại, qυყ đầυ không thể chen lọt vào, anh tàn nhẫn muốn làm cô cho bằng được, đem hai chân cô đặt trên khuỷu tay mình, âʍ ɦộ cứ thế mở ra, đồ vật dữ tợn hướng vào trong mà cắm thẳng vào.

Trần Hương khóc đến đùi run rẩy lên: "Đừng... Đừng mà... Cầu xin anh... Tôi nghe lời, tôi nghe lời... Không dám, thực sự không dám nữa..."

Mắt đen quét qua cô, dùng đồ vật cứng ngắt kia trực tiếp cắm vào, huyệt động e rằng bị rách ra đến chảy máu. Anh đỡ của mình hướng đến hai cánh hoa chọc chọc vài cái, đỉnh đầu chen vào hai cánh môi âʍ ɦộ đang khép kín, qυყ đầυ đi vào rất mạnh làm đánh thức thịt viên bên cạnh, Trần Hương vì bị kɧoáı ©ảʍ mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run lên, tiếng khóc trong họng dần thay đổi.

Anh đưa đẩy tầm một phút, Trần Hương đã lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, anh lại dán qυყ đầυ vào cửa huyệt, trực tiếp cắm vào huyệt non.

Trần Hương cảm thấy trướng không chịu được, cơ thể vừa đang ở cao trào lại rơi xuống lần nữa, cổ ngẩng cao, tay bám chặt vào khăn trải giường dưới thân, đầu bị đẩy lên liên tục theo nhịp điệu của anh.

Phản ứng này của cô làm cho Liêu Thuân hài lòng, anh cúi người, đôi tay bắt lấy cô, đem cả người cô áp chặt chẽ dưới thân, nâng eo và hông hướng vào trong cơ thể cô cắm tới tấp.

Côn ŧᏂịŧ bị huyệt thịt bên trong siết vào, Liêu Thuân sướиɠ đến cơ bắp đều trở nên căng thẳng, như một chiếc mô tơ điện mà điên cuồng thọc vào rút ra trăm lần, sức lực mạnh mẽ muốn gãy giường.

Trần Hương chịu không nổi, giọng nói dần tan rã, mềm mại khóc nức nở đến khi đồ vật trong cơ thể lại trướng to thêm một vòng, cô bị cắm đến điên rồi, ôm cổ người đàn ông, anh cứ mạnh mẽ lao vào trong, cô gần như sắp hỏng mà hét chói tai: "A a a... Cầu xin anh... Chậm một chút... Ưʍ... Chậm một chút a..."

Liêu Thuân rút ra, mang theo nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài, lại cắm vào lần nữa, có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp bên trong, anh cầm chân cô để trên vai, bóp eo nhỏ mà dùng hông đưa đẩy.

Giọng Trần Hương đều là tiếng khóc, khi cô lêи đỉиɦ, ý thức cô trống rỗng, ánh mắt mịt mờ nhìn đèn giường, hơi há miệng thở dốc.

Liêu Thuân vừa bắn, lại đem người xoay lại làm lần nữa.

Trần Hương bị làm đến ngất xỉu, Liêu Thuân lúc này mới dừng, đem người đi vào phòng tắm tắm rửa, ôm cô vào trong ngực, bàn tay hư hỏng mà xoa xoa vυ' cô.

Trong lúc mơ ngủ, Trần Hương khóc lên, nói mớ đại loại như là xin tha, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Liêu Thuân nhìn khắp người cô toàn là dấu cắn và dấu tay, nơi mềm mại nhất bị làm cho sưng lên, anh tự trách mình đã xuống tay nặng với cô, nhưng cũng trách cô bởi không biết tốt xấu, dùng lời nói chọc tức anh.