Trần Hương bị cắm đến trướng mà kêu ra tiếng: "Ha a..."
Đồ vật vừa cứng vừa nóng đi vào thẳng đến miệng tử ©υиɠ, rút ra rồi đi vào, sức lực mỗi lúc một mạnh thêm, từ thịt non trong huyệt moi ra một tràn dâʍ ŧᏂủy̠, lại thẳng tắp đi vào, cứ thế lặp đi lặp lại, đâm đến khi cô muốn phát điên mà rung đùi, ê a mà khóc kêu.
Người đàn ông chế trụ eo cô, đem một chân cô gác trên vai, eo hông anh dùng sức đâm vào tận cùng bên trong.
Cả giường lẫn chăn bị làm kịch liệt đến nỗi lắc lư kêu kẽo kẹt, Trần Hương chịu không nổi tốc độ của anh, kɧoáı ©ảʍ cứ ập xuống từ đầu xuống chân, cô nức nở xin tha, giọng cô yếu dần như mèo kêu, nhưng vẫn bị người đàn ông cắm đến muốn rách ra, chỉ còn lại tiếng nức nở cầu xin.
Tiếng cầu xin làm cho tính dục của Liêu Thuân càng lúc càng mạnh, ôm chân cô hướng vào huyệt động như đóng cọc mà cắm mà làm.
"Thế nào? Hửm?" Anh thở hổn hển, vừa cắm vào vừa nói lời cợt nhả: "Huyệt dâʍ đãиɠ kẹp chặt như vậy, có phải muốn kẹp đứt tôi không?"
"Huhu... Không phải... Không có..." Trần Hương khóc lóc lắc đầu, hai bầu vυ' bị làm đến nỗi run lên từng hồi, Liêu Thuân nhìn đỏ con mắt, bắt lấy bầu vυ' kia, dùng lực mà xoa nắn, lại cúi đầu xuống vừa liếʍ vừa cắn, sức lực ngày càng mạnh, Trần Hương ngay lập tức khóc lóc kêu đau.
Anh thu hàm răng đang cắn lại, môi dọc theo cổ cô hướng lên trên cánh môi cô mà liếʍ hôn, câu ra đầu lưỡi nhỏ mà mυ'ŧ cắn: "Thoải mái không, hửm? Tôi làm em có thoải mái không?"
Trần Hương bị cắm đến rêи ɾỉ không ngừng, vẫn cứng miệng không nói.
Anh tức rồi, đem hai chân cô ép ra hai bên thành hình chữ M, toàn bộ người anh đè lên người cô, đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ vì bị cắm mạnh mà văng tung tóe, lông mao thô cứng đâm trên miệng huyệt đến đỏ cả lên, anh cắn mũi cô, giọng nói khàn khàn: "Hỏi em đấy, có thoải mái hay không?"
Trần Hương cảm giác mình đã bị làm chết mất thôi, khóc lóc gật đầu: "...Thoải mái."
Liêu Thuân rốt cuộc cũng vừa lòng, song tốc độ vẫn không thả chậm lại, ôm cô gái lên ngồi dậy, ôm chặt trong ngực, bàn tay nắm lấy mông cô, hướng của mình mà hạ bụng xuống rồi đẩy lên trên.
Tư thế này đi vào trong rất sâu, Trần Hương cảm giác mình sắp bị chọc thủng rồi, mới ai oán mà khóc to, người đàn ông cứ như được cổ vũ mà thọc vào rút ra làm cho cô muốn phát điên mà hét lên.
Móng tay cô cắm ở trên vai người đàn ông, dấu vết dài in hằn trên da anh, nhưng sức lực cô cào anh vẫn không cảm thấy tí đau đớn nào.
"Huấn luyện viên..." Cô chật vật đến đáng thương mà cầu xin anh: "Từ bỏ... Huhu..."
Cô muốn mất khống chế vì kɧoáı ©ảʍ, cô ôm cổ anh, nức nở mà xin tha: "Tôi rất khó chịu... Từ bỏ..."
"Thật dễ nghe, kêu nữa đi em." Anh hôn môi cô, nghiêng đầu cắn vành tai cô, hơi thở nóng hổi phả hết ở vành vai, Trần Hương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy cả người, bụng nhỏ run lên từng hồi, ghé vào vai anh lêи đỉиɦ.
"Sướиɠ không?" Liêu Thuân vuốt ve đùi cô, tay kia vuốt ve huyệt non.
Anh nằm ở trên giường, nắm eo nhỏ Trần Hương mà đẩy lên, Trần Hương vừa mới lên cao trào, lối vào trong cô còn đang rất mẫn cảm, đồ vật thô dài cứ thọc thẳng vào như thế, cắm đến bụng nhỏ trướng không thôi, cô bị bắt ngồi trên người anh, bị đẩy lên mười mấy lần, cả bụng cô run lên, thân mình cô mềm nhũn mà ngã vào ngực anh, trong miệng vẫn nức nở kêu: "Ah... ah..."
Liêu Thuân bị huyệt non co rút xoắn chặt suýt chút nữa giao nộp vũ khí, anh rủa thầm một tiếng, hai tay bóp eo cô hướng lên trên mà đẩy, eo hông dùng sức đẩy mấy chục lần, cắm thẳng vào khiến Trần Hương điên cuồng lắc đầu thét chói tai, lúc này anh mới thở hổn hển rút ra, bắn ở trên bụng cô.
Anh sướиɠ muốn bay lên rồi, cầm khăn giấy lau đơn giản cho mình, đem người vớt vào ôm trong lòng ngực, thân mật hôn lên môi cô.
"Không, đừng..." Hốc mắt cô đỏ bừng, suy nghĩ muốn trốn, trốn không thành, chỉ có thể vừa ủy khuất vừa sợ hãi mà nhìn anh.
Liêu Thuân vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô liền muốn làm cô ngay lập tức, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được, không làm nữa."
Chờ lát nữa làm tiếp.