Mùi Hương Của Riêng Em

Chương 5: Thêm lần nữa (H)

Trần Hương vừa thở hổn hển vừa khóc lóc: "Đau quá..."

Thật sự rất đau.

Cái đó của Liêu Thuân căng trướng, kích cỡ của anh rất lớn, đã vậy còn thô.

Cả người Trần Hương như bị xẻ ra làm hai, cơn đau làm cô không ngừng run lên, gương mặt cô khi khóc lên trông thật kiều diễm, đáng thương vô cùng: "Đi ra... Cầu xin anh, ra ngoài... Đi ra ngoài được không?"

"Cố nhịn một chút." Liêu Thuân cảm thấy hối hận khi không phát hiện ra sớm hơn, nếu biết trước anh sẽ làm đủ các bước dạo đầu cho cô, giọng anh nhẹ lại, kiên nhẫn dỗ dành cô: "Một lát nữa sẽ không đau."

Anh cố kiềm chế bản thân không nhúc nhích, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Mềm quá.

Con mẹ nó, trên người cô gái này không có chỗ nào là không mềm.

Liêu Thuân dịu dàng hôn cô một hồi, ngay lập tức như một con sói đói, thở hổn hển vừa hôn vừa mυ'ŧ cắn môi cô, đầu lưỡi thô dày tiến vào khoang miệng cô, đem đầu lưỡi thơm ngọt của đối phương kéo ra hết hút rồi liếʍ.

Trần Hương bị hôn đến khó thở, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở ậm ừ, cứ như câu dẫn người mà rêи ɾỉ.

Liêu Thuân một tay bắt lấy bầu vυ' cô mạnh mẽ xoa nắn, hàm răng ngậm lấy đầṳ ѵú mà mυ'ŧ cắn, "ăn" xong rồi, anh dùng giọng nói ái muội hỏi Trần Hương: "Sao vυ' em mềm vậy, hửm?"

Trần Hương bị liếʍ đến tê dại, cô chịu không nổi, giọng đã sớm bị thay đổi do khóc nhiều, cô suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi vòng tay anh thì đôi tay cô đã bị bàn tay người đàn ông bắt lại, sau cùng là cố định trên đỉnh đầu.

"Còn đau không?" Tuy là đang hỏi thăm cô, nhưng anh không đợi cô trả lời, Liêu Thuân đã đưa của mình vào trong cơ thể cô thúc vào, đưa đẩy vài lần, thấy gương mặt đáng thương của cô lại muốn khóc, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh cắn cắn môi cô, dùng đầu lưỡi quét qua, sau đó tiến vào khoang miệng cô, giống như động tác của thân dưới mà rút ra đi vào.

Nguyên cây tím đen từng chút từng chút đi vào huyệt non mềm mại, chưa được vài lần đã chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, theo đó là một ít máu, anh lại cắm vào trong một lần nữa, cùng với nước xuân của cô mà hòa quyện cùng nhau.

Liêu Thuân sướиɠ đến mức mất kiểm soát, cắm vào mười mấy lần, rốt cuộc anh nhịn không được, anh nắm lấy eo nhỏ cô gái, đem cô dí sát vào tường sứ mà đẩy lên.

Tiếng bạch bạch vang khắp phòng tắm, Trần Hương bị cắm mà rêи ɾỉ không ngừng, giọng nói đứt quãng: "Từ bỏ... Tôi khó chịu..."

Bụng cô nhỏ, nhưng vật kia của anh thọc vào cô quá sâu, quá trướng khiến cô cứ ngỡ rằng mình muốn đi tiểu, cô bắt tay cánh tay người đàn ông, nức nở mà cầu xin, cô xin anh chậm lại một chút, xin anh đừng đẩy nữa, xin anh hãy rút ra ngoài.

Giọng nói nũng nịu của cô được Liêu Thuân thu hết vào tai, khiến anh muốn làm cô mạnh hơn nữa.

Anh ngậm lấy môi cô, nuốt hết tiếng kêu của cô, đôi tay to cố định cánh mông, dùng sức đưa của mình đâm thẳng vào trong, eo hông anh cứ thế đưa đẩy vào tận cùng, tốc độ cực nhanh, sức lực càng ngày càng mạnh lên.

Đồ vật màu tím đen men theo lối nhỏ, thẳng tắp tiến vào thật sâu, cho đến chạm vào nơi mẫn cảm mà không ngừng chọc vào, Trần Hương bị cắm đến khi chịu không nổi, đôi mắt dần trở nên mê li, đầu óc trống rỗng, cô khóc như rêи ɾỉ, bụng nhỏ run lên từng hồi.

Nơi giao hợp giữa hai người chảy ra một luồng nước dâʍ ŧᏂủy̠ cùng vệt máu nhợt nhạt, Liêu Thuân biết cô đã lên cao trào, thở hổn hển hôn lên môi cô, dùng giọng khàn khàn hỏi: "Em yêu*, thoải mái không?"

(*: cv xưng là bảo bối, nhưng vì mình thấy từ này khá đại trà và mình muốn bản edit nó thuần Việt hơn nên mình đã thay đổi)

Trần Hương còn đang đắm chìm sau khi lêи đỉиɦ, cơ thể như sợi tơ, cả người còn đang lâng lâng, đôi mắt cô thất thần nhìn vào hư không, giây tiếp theo bị động tĩnh của người đàn ông đưa trở về thực tại.

Người đàn ông cầm đùi cô vòng qua hai bên hông, không có điểm tựa mà đẩy mông cắm đi lên, tư thế này đi vào quá sâu, không được vài cái, Trần Hương đã khóc nức nở.

Cô bị làm đến nỗi muốn đi tiểu.

"Sao lại khóc?" Liêu Thuân liếʍ nước mắt cô: "Tôi làm em không thoải mái sao?"

Trần Hương khóc lóc lắc đầu.

Liêu Thuân thấp giọng "Đệt" một tiếng, đem cô thay đổi tư thế, đưa cô áp vào trên tường, bàn tay do di chuyển xuống dưới, nâng một chân cô lên, đỡ của mình đi vào.

Thân thể Trần Hương bị cắm đến mềm nhũn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở.

Bàn tay anh nắm lấy bầu vυ' cô, khống chế được thân thể cô, không cho cô ngã xuống, eo hông đẩy hướng lên trên, vật nam tính nhanh chóng đi vào trong mà đưa đẩy ra vào.

"Từ bỏ... Từ bỏ... Huhu... Cầu xin anh... Hỏng rồi... Đừng đẩy nữa... Trướng quá... Huhu..." Trần Hương bị cắm đến độ đùi run lên, trên gương mặt cô toàn là nước mắt, bụng nhỏ căng cực đại, cái thứ đồ kia hướng vào trong huyệt cô va chạm, toàn bộ bụng nhỏ vì co rút mà bắt đầu run rẩy.

Cảm giác trống rỗng đã ghé thăm lần nữa, cô dựa vào tường nức nở không ngừng.

Liêu Thuân bị huyệt non bên trong siết chặt, rút ra bên ngoài để ở hông cô phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, anh xuất ra rất nhiều, chảy dọc xuống hai cánh mông cô.

Anh đem người trên tường lật lại, cúi đầu cắn môi cô: "Thật sướиɠ, làm một lần nữa."