Hai củ cải nhỏ đang đứng ở cửa nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của cô thì đều có vẻ mặt dại ra, dường không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng này.
“Ngại quá, hôm nay chị dậy muộn.”
Giang Mật ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai củ cải nhỏ.
Bé gái tết hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, lông mi nhỏ dài cong vυ't hạ xuống, tròng mắt đen lúng liếng giống như hai quả nho trong suốt ánh nước.
Đôi mắt ngập nước của cô bé tò mò nhìn cô, muốn tới gần nhưng lại không dám tới gần.
Còn bé trai có kiểu tóc húi cua, tóc vừa thô lại cứng, dựng thẳng lên giống con nhím.
Khuông mặt của cậu nhóc căng ra, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Mật nghĩ đến cốt truyện trong sách, Tiêu Lệ ở trong thành bắt đầu làm việc, có một đoạn thời gian rất dài không ở nhà.
Nguyên chủ bức ép bọn nhỏ ăn cơm heo, động một chút là tay đấm chân đá, lại không bọn nhỏ được tắm nước nóng.
Nguyên chủ về nhà mẹ đẻ thấy thím hai khoe khoang với mẹ của mình rằng em họ Giang Điềm ở Triệu gia đang trải qua cuộc sống sung sướиɠ đến nhường nào. Nguyên chủ lại càng nghẹn khuất mà trở lại Tiêu gia, một chân đem bé gái đang ngồi ở trên ngạch cửa đá mạnh xuống mặt đất khiến máu chảy đầy đất.
Bé trai thấy vậy thì đỏ con mắt, dùng đầu đâm vào người nguyên chủ.
Nguyên chủ bị đâm cho lảo đảo vài bước ra phía sau, máu nóng xông lên não, cầm lấy que cời lửa đánh gãy một chân của bé trai, lúc này sự việc mới bại lộ.
Giang Mật không hiểu được tại sao nguyên chủ có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy.
Hai đứa nhỏ biết nguyên chủ không thích bọn họ, nhưng vẫn dậy sớm để làm cơm sáng cho cô ta, muốn lấy lòng chị dâu mới vào cửa.
Trong sách nguyên chủ ăn cơm sáng do bọn họ làm, nhưng lại đem phần cơm của bọn họ đổ vào thùng nước gạo, làm cho bọn họ đói bụng cả một buổi sáng.
Giang Mật áp xuống phẫn nộ đang cuồn cuộn trong l*иg ngực, sờ mái tóc mềm mại của bé gái: “Noãn Noãn, chị nghe thấy em nói các em làm cơm sáng cho chị sao?”
Đầu nhỏ của Noãn Noãn gật gật, nhìn thấy tia sáng ôn nhu trong ánh mắt của Giang Mật khiến cô nhóc cố lấy một chút dũng khí, thật cẩn thận hỏi: “Chị dâu, chị có thích chúng em không?” Cho nên mới sờ đầu cô bé? Sẽ cười với cô bé?
“Đúng vậy.” Trong nháy mắt, Giang Mật thấy đôi mắt của cô nhóc sáng ngời khiến trong lòng cô cũng mềm thành một mảnh: “Các em đều đáng yêu như vậy, tất nhiên chị rất thích các em rồi.”