Thẩm Ngôn nhìn vào gương chiếu hậu thấy tài xế đang chuyên tâm lái xe, anh ôm Sơ Hạ nhích qua bên cạnh một chút, chiếc ghế rộng che lại thân thể của cô.
Anh kéo cổ áo trước ngực cô xuống, lộ ra cặp thỏ trắng mê người.
Thẩm Ngôn dùng tay không ngừng xoa nắn cặp thỏ trắng thành đủ loại hình dạng trong tay mình, đầu ngón tay không ngừng chơi đùa núʍ ѵú của cô.
Hai bên ngực Sơ Hạ có vẻ như lại tiết ra sữa, bàn tay Thẩm Ngôn chỉ có thể nắm lấy, bây giờ có chút khó khăn.
Áo ngực của cô đang cản trở anh, Thẩm Ngôn quyết định cởϊ áσ ngực của cô ra.
Bên dưới Thẩm Ngôn lại bắt đầu ra vào, hai người ở trước mặt người khác mà làm loạn trong làn váy to rộng của Sơ Hạ.
Tư thế này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt của Sơ Hạ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Cô cắn chặt môi dưới, không còn sức lực kháng cự để mặc Thẩm Ngôn làm.
“Hai người chắc gần thi rồi phải không?”
Tài xế đột nhiên lên tiếng dọa Sơ Hạ nhảy dựng, cô kẹp chặt tiểu huyệt của mình, không cho Thẩm Ngôn động tiếp.
“Ừ, sắp thi rồi.”
Thẩm Ngôn vừa nói vừa duỗi tay vào trong váy cô, một tay anh không ngừng xoa âm đế của cô, một tay khác thì dùng ngón tay tách hoa môi của cô ra, hông lại bắt đầu di chuyển.
“Hôm nay sao Hạ Hạ không nói lời nào? Cháu thấy không thoải mái trong người à?”
Sơ Hạ bị Thẩm Ngôn thao đến cao trào, đột nhiên bị hỏi đến, cả người cô run lên một chút.
Thẩm Ngôn nghe tài xế hỏi thì cũng ngừng lại một chút, sau đó anh càng mạnh mẽ thao cô khiến cơ thể Sơ Hạ bị đâm run nhè nhẹ.
Cô cố nén rêи ɾỉ, giọng nói khàn khàn, “Không có việc gì, hai ngày nay cháu tập luyện hơi mệt một chút.”
“Mấy ngày trước vất vả, mấy ngày tới nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vâng.”
Toàn thân cô mất hết sức lực dựa vào trong lòng ngực Thẩm Ngôn, cô thở dốc làm cho bộ ngực phập phồng lên xuống, sữa cũng bắt đầu chảy ra.
Thẩm Ngôn đặt hai đùi của cô ngồi lên trên đùi mình, cô cũng không kháng cự, chỉ có thể thuận theo Thẩm Ngôn thao.
Lúc xuống xe, Thẩm Ngôn khoác áo khoác vào cho cô rồi rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Dươиɠ ѵậŧ của anh vừa rút ra, tiểu huyệt của cô không còn vật cản, da^ʍ thuỷ lập tức chảy ra ngoài.
Thẩm Ngôn kéo thiếu nữ với hai chân đang không ngừng run xuống xe, đỡ cô đứng bên cạnh mình.
Thân trên Sơ Hạ hoàn toàn trần trụi, áo khoác cọ xát với núʍ ѵú khiến cô có chút đau.
Tiểu huyệt bên dưới không khép lại được, nước từ bên trong không ngừng chạy ra.
Nhìn thấy tài xế đã đi xa, Thẩm Ngôn mới ngồi xổm xuống, xốc váy Sơ Hạ lên.
Tiểu huyệt của cô bị thao không khép lại được, âm đế bị sưng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy xuống giống như nướ© ŧıểυ.
Sơ Hạ không ngờ đang ở bên ngoài mà Thẩm Ngôn lại đột nhiên nhấc váy cô lên.
Thiếu nữ duỗi tay che tiểu huyệt lại, cô hoảng loạn nhìn khắp nơi, “Sẽ bị người khác thấy.”
“Sẽ không, hiện tại ở đây không có ai.”
Thời tiết mấy hôm nay rất lạnh, Sơ Hạ bị Thẩm Ngôn nhìn như vậy thì không ngừng run rẩy, “Em thấy hơi lạnh.”
“Hạ Hạ, sao con lại đứng ngoài này?”
Sơ Hạ nghe mẹ mình lên tiếng liền giật mình lùi về sau một bước, cô sửa lại váy của mình, quay đầu nhìn anh, “Con đang chờ anh Ngôn Ngôn.”
“Ngôn Ngôn cũng ở đây sao? Đêm nay sẽ có tuyết rơi, rất lạnh, vào nhà nhanh đi con.”
Thẩm Ngôn nghe vậy liền đứng lên, anh đi theo Sơ Hạ vào trong nhà cô, “Chào dì, vì sắp phải thi cho nên cháu đến bổ túc cho Sơ Hạ ạ.”
“À được, Hạ Hạ của nhà dì làm phiền cháu rồi, có đói bụng không? Để dì chuẩn bị đồ ăn khuya.”
“Không cần, bọn cháu không đói bụng, cháu lên giảng bài sớm một chút để nghỉ ngơi.”
“Ừm, đêm nay cháu cũng đừng về nữa, trời đã khuya rồi, hơn nữa bên ngoài rất lạnh, phòng ngủ của con trước kia dì vẫn
luôn quét dọn sạch sẽ.”
Trong nhà Sơ Hạ và Thẩm Ngôn đều có một phòng cho đối phương, nếu ba mẹ không có ở nhà thì sẽ đến nhà đối phương ở.
Thẩm Ngôn gật đầu, “Cảm ơn dì.”
“Được rồi, Hạ Hạ lên phòng thay quần áo rửa mặt đi con, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Cả hai vừa về phòng, Thẩm Ngôn đã nhanh chóng bế Sơ Hạ ném lên trên giường.
Anh cởϊ áσ khoác của cô ra ném qua một bên, sau đó nhấc váy Sơ Hạ lên đâm dươиɠ ѵậŧ vào.
“Bảo bối, sao mới làm một lát mà em đã chảy nhiều nước thế?”
“Không… Không có.”
Anh cúi người xuống ngậm lấy vυ' của Sơ Hạ vào trong miệng.
Ban ngày sợ để lại dấu vết trên vυ' Sơ Hạ nên anh không dùng nhiều sức, bây giờ đã hút xong sữa, anh liền dùng răng cắn vào núʍ ѵú của cô.
Lúc sau Thẩm Ngôn bắn ra, anh đột nhiên cầm lấy kéo trong tủ, cắt váy của Sơ Hạ xuống đến tiểu huyệt khẩu.
Anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, kéo cô đứng lên, sau đó đẩy cô đến đứng ở đầu giường.
“Bảo bối, nhìn vào gương xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi.”
Trong phòng Sơ Hạ có một chiếc gương rất lớn, cô vừa mới quay đầu đã thấy mình trong gương.
Áo ở trước ngực bị kéo xuống dưới bụng, lộ ra hai cái vυ' đã bị Thẩm Ngôn mυ'ŧ đến sưng đỏ, trên vυ' có dấu vết xanh tím, nhìn rất ghê người.
Vạt áo làm từ kim sa, bị cắt đến tiểu huyệt khẩu, tiểu huyệt của cô như ẩn như hiện vết hồng bị anh thao, có cảm giác không chân thật.
Thẩm Ngôn đột nhiên đứng dậy, anh cầm dươиɠ ѵậŧ căng cứng đến trước mặt cô, sau đó ôm cô từ sau lưng, duỗi tay sờ đến tiểu huyệt của cô, tách hoa môi ra, “Bảo bối, tiểu huyệt của em là của anh.”