Nuông Chiều (Sản Nhũ)

Chương 43: Mời gọi cắm vào

Thẩm Ngôn mở điện thoại lên rồi đặt xuống giường, nhờ ánh sáng phát ra từ màn hình, anh có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu huyệt trước mặt mình đang không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, thiếu niên nhịn không được cắm ngón tay vào.

Sơ Hạ đang nói chuyện với mẹ Thẩm thì biểu tình có chút cứng lại, cô không ngờ ở trước mặt mẹ mình mà Thẩm Ngôn còn dám làm càn như thế.

Thiếu nữ muốn khép chân lại theo bản năng, nhưng lại bị Thẩm Ngôn đè lại, anh ấn chân cô sang hai bên.

Mẹ Thẩm thấy trên trán Sơ Hạ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, bà đau lòng duỗi tay sờ lên trán cô, “Có khó chịu lắm không?”

Ngón tay Thẩm Ngôn đang không ngừng moi đào trong tiểu huyệt, Sơ Hạ không dám mở miệng, cô lắc đầu mỉm cười với mẹ Thẩm.

Chẳng qua nụ cười này trong mắt mẹ Thẩm lại biến thành một ý nghĩa khác, bà cảm thấy Sơ Hạ đang cố gắng kiên cường.

Đứa bé này từ nhỏ đã không phải người sẽ dễ kêu đau, nếu con bé đã nói thấy không thoải mái với Thẩm Ngôn, thì chắc hẳn là thật sự rất không thoải mái.

Nhưng hiển nhiên hiện giờ Sơ Hạ đã không còn tâm trí mà quan tâm mẹ Thẩm đang nghĩ gì, sự chú ý của cô lúc này đều dồn vào Thẩm Ngôn giữa hai chân mình.

Anh rút tay ra khỏi tiểu huyệt, sau đó cúi người ngậm lấy toàn bộ huyệt khẩu.

Có lẽ là vì nhìn không thấy nên Sơ Hạ cực kỳ mẫn cảm, cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của Thẩm Ngôn từng bước liếʍ mỗi một góc trong tiểu huyệt thế nào.

Sơ Hạ cũng cảm nhận được Thẩm Ngôn cọ xát âm đế ra sao, vào lúc mà anh dùng tay bẻ hoa môi ra, thậm chí cô còn nghĩ anh sẽ dùng đầu lưỡi thao cô cao trào.

Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, sữa tiết ra ngày càng nhiều, một phần sữa bị chăn hút khô, còn một phần thì chảy dọc theo bụng đi xuống.

Thiếu nữ không khỏi nhớ đến ngày hôm đó Thẩm Ngôn nói tiểu huyệt của cô có vị sữa, nghĩ sữa mình rất có khả năng sẽ bị Thẩm Ngôn ăn, mặt cô lập tức đỏ lên.

“Hạ Hạ, cháu có muốn ngủ thêm một lát không? Dì đi nấu cơm cho cháu.”

Thấy cuối cùng mẹ Thẩm cũng có ý định rời đi, Sơ Hạ lập tức gật đầu.

Mẹ Thẩm đứng lên xoa đầu Sơ Hạ, “Để dì về nhà nấu cơm xong rồi mang sang đây cho cháu.”

“Cảm ơn dì ạ.”

Thấy bóng dáng mẹ Thẩm đã biến mất, Thẩm Ngôn lập tức xốc chăn lên, không để Sơ Hạ kịp phản ứng, anh đã trực tiếp cắm dươиɠ ѵậŧ vào hoa huyệt.

Thẩm Ngôn bế cô lên, “Vừa rồi tiểu huyệt của bảo bối vừa chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mời gọi anh cắm vào.”

“Anh... Sao anh lại dám... Vừa rồi mẹ anh còn đang ở đây...”

Sơ Hạ định oán trách anh quá lỗ mãng, nhưng từng cú đâm thọc của Thẩm Ngôn khiến cô không nói nên một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Ngôn nghe hiểu ý của cô, anh đâm dươиɠ ѵậŧ vào tử ©υиɠ, khóe miệng thiếu niên chứa ý cười, “Đều do em kẹp anh giữa hai chân, còn cố ý cong đầu gối làm lộ ra tiểu huyệt, anh chỉ là đang chấp nhận lời mời gọi của nó nên mới cắm ngón tay vào thôi.”

Từ lời miêu tả của Thẩm Ngôn, Sơ Hạ cũng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, anh bị kẹp giữa hai chân cô, huyệt khẩu bị thao không khép được không ngừng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, anh liền cúi đầu vào giữa hai chân cô...

Càng nghĩ Sơ Hạ càng cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cô nhịn không được dán sát cơ thể của Thẩm Ngôn, ăn dươиɠ ѵậŧ của anh càng sâu.

“Rõ ràng em cũng rất muốn.”

Nói xong, Thẩm Ngôn liền đè cô lên giường ra sức va chạm rồi bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huyệt.

Anh ôm Sơ Hạ làm ở các góc trong phòng một lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy hoa huyệt, cuối cùng Thẩm Ngôn đè cô ở sau cửa thực hiện tiến công lần cuối cùng.

Sơ Hạ bị anh đè lên cửa nhanh chóng ra vào, vào lúc Thẩm Ngôn bắn tinh, sữa và dâʍ ŧᏂủy̠ của cô cũng đồng thời phun ra.

Thẩm Ngôn ôm cô vào phòng tắm, dươиɠ ѵậŧ vừa rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức chảy xuống dọc theo bắp đùi.

Anh nhìn thoáng qua camera bên cạnh rồi cầm lên, Thẩm Ngôn để camera quay lại tình trạng của tiểu huyệt lúc này đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ thế nào.

Cảnh tượng cực kỳ da^ʍ mỹ, hai chân thiếu nữ mở lớn, huyệt khẩu có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra không ngừng, thậm chí còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Thẩm Ngôn giúp Sơ Hạ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra rồi mới ngồi xổm lấy một chiếc khăn lông ấm giúp cô lau huyệt khẩu.

“Ưm ~”

Khăn lông ấm áp chạm vào tiểu huyệt khiến Sơ Hạ hơi co rúm người.

“Ngoan, dính quá nhiều, anh lau cho em.”

Hơi thở của Thẩm Ngôn phả vào tiểu huyệt, chân Sơ Hạ mềm nhũn suýt nữa ngã xuống sàn.

Thẩm Ngôn nhanh tay ôm lấy cô, anh ôm cô ngồi lên bồn cầu, sau đó bẻ hai chân cô ra rồi nghiêm túc chà lau.

Không biết có phải anh cố ý hay không, khăn lông đang xoa bắt đầu hướng vào trong tiểu huyệt.

Giây phút khăn lông cọ xát vào thịt non, Sơ Hạ nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, “Bên trong cũng cần rửa sạch, anh sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính ở bên trong.”

Nói xong, anh liền nhét khăn lông vào hoa huyệt rồi không ngừng chuyển động.

“Không cần...”

Khăn lông ma sát khiến cô cảm thấy hơi đau, Sơ Hạ nhấc chân đá nhẹ Thẩm Ngôn một cái.

Anh chuẩn xác nắm lấy chân cô, thiếu niên cúi đầu hôn một đường từ chân đến huyệt khẩu.

“Anh mau lấy ra... Em đau...”

Nhìn huyệt khẩu có chút đỏ lên, Thẩm Ngôn liền kéo khăn lông ra, anh thành kính hôn lên huyệt khẩu một cái.

Nhìn thời gian, Thẩm Ngôn ôm Sơ Hạ ra khỏi phòng tắm.

Vào lúc mặc quần áo, Sơ Hạ cảm giác trong phòng đều có hương vị của hai người, vì thế lúc ra khỏi phòng cô còn cố ý mở cửa sổ ra.

Lúc bọn họ ăn cơm, mẹ Thẩm có việc nên đã rời đi trước, bà để lại một tờ giấy bảo hai người ăn cơm đúng giờ, còn nhắc Thẩm Ngôn nhớ chăm sóc Sơ Hạ.

Đang lúc ăn cơm, Thẩm Ngôn lại nhận được chuyển phát nhanh, anh thần thần bí bí mang vào phòng không cho cô xem.

Nhưng giác quan thứ sáu của Sơ Hạ cũng nói cho cô biết, cô đừng nên hỏi thì tốt hơn.