Cúc áo của Sơ Hạ đã sớm cởi ra hết từ lúc cô ép sữa ra, lúc này gió thổi qua, áo cô càng không chịu khống chế mà bay sang hai bên làm lộ ra cặρ √υ' trắng bự.
Thẩm Ngôn bảo cô kéo áo lại, anh đẩy nhanh tốc độ ra vào.
Sơ Hạ cảm giác mình có thể nghe được rõ ràng thanh âm trên sân bóng, cô có thể cảm nhận được gió thổi qua nơi hai người đang kết hợp, bọn họ như đang làʍ t̠ìиɦ trước mắt bao người.
Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, Sơ Hạ càng thêm mẫn cảm, tiểu huyệt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, mật dịch không ngừng chảy dọc xuống theo bắp đùi.
Thẩm Ngôn vỗ nhẹ lên mông nhỏ của thiếu nữ, “Thả lỏng một chút, em muốn cắn gãy dươиɠ ѵậŧ của anh sao?”
Sơ Hạ dùng tay che miệng ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ, cô bất lực thừa nhận va chạm đến tử ©υиɠ từ dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Ngôn.
Đám học sinh phía dưới đã bắt đầu tập trung chuẩn bị đi học, học sinh tụm năm tụm ba đi qua, lâu lâu còn ngẩng đầu lên nhìn.
Có lẽ là do cảm thấy lo sợ bị phát hiện, Sơ Hạ cứ cảm thấy bọn họ đang nhìn mình, vì thế cô chỉ có thể cố gắng giấu mình sau lan can.
Mặt đất chỗ hai người đang đứng đã hoàn toàn ướt, mật dịch vẫn không chịu khống chế chảy không ngừng.
Thẩm Ngôn mạnh mẽ cắm mạnh vài cái rồi mới bắn tinh vào trong cơ thể của Sơ Hạ.
Sau khi bắn xong, Thẩm Ngôn vẫn cắm dươиɠ ѵậŧ trong hoa huyệt rất lâu chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙, không bao lâu sau dươиɠ ѵậŧ lại bắt đầu có xu thế ngẩng cao đầu.
Cách giờ vào lớp còn có nửa tiếng, Thẩm Ngôn liền bế Sơ Hạ lên, một đường anh thao cô trở về phòng vệ sinh.
Anh ngồi lên nắp bồn cầu, Sơ Hạ ngồi trên đùi anh.
Thiếu niên nắm chặt eo cô ấn mạnh xuống, sau khi va chạm mãnh liệt vài trăm cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới bắn đầy tiểu huyệt Sơ Hạ, đồng thời lúc đó tiếng chuông vào lớp cũng vang lên.
Tình huống này đã không còn thời gian để lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, hơn nữa Thẩm Ngôn cũng xấu xa không muốn lấy nó ra.
Anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, sau đó liền bảo Sơ Hạ khép tiểu huyệt lại.
“Không còn thời gian rồi, em nhịn một chút, đến tối anh sẽ giúp em lấy ra.”
Tuy Sơ Hạ cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận, Thẩm Ngôn chỉ mới thao hai lần, huyệt khẩu chắc vẫn có thể khép lại.
Cô cùng Thẩm Ngôn bước về lớp học, Sở Hàm nhìn Sơ Hạ đi theo sau Thẩm Ngôn không nói lời nào, cậu thở dài xoay người xuống nhỏ giọng nói, “Cậu mắng Sơ Hạ à? Nhìn xem Sơ Hạ tủi thân bao nhiêu, chuyện này vốn dĩ là cậu sai, nữ
sinh đều muốn được dỗ dành mà.”
Thẩm Ngôn liếc nhìn Sở Hàm một cái, anh không nói gì mà cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
Sở Hàm hận sắt không thành thép nhìn Thẩm Ngôn, rồi cậu lại quay sang nhìn Sơ Hạ đang cúi đầu không rõ biểu tình, cuối cùng cậu lắc đầu rồi xoay người lại.
Cả chiều nay Sơ Hạ đều thấp thỏm bất an, ban đầu qυầи ɭóŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp, sau đó Thẩm Ngôn không cho cô mặc vào.
Hiện giờ dưới thân cô trống rỗng, thiếu nữ chỉ đành kẹp chặt chân để tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể chảy ra.
Lúc giáo viên gọi cô lên làm bài, Sơ Hạ liền cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.
Vốn dĩ một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khiến Sơ Hạ cảm thấy không thoải mái, hiện giờ còn phải bước từng bước nhỏ lên bảng
làm bài, đầu óc Sơ Hạ trống rỗng đứng trên bảng, cô sợ có người sẽ nhìn thấy mình không mặc qυầи ɭóŧ.