Nuông Chiều (Sản Nhũ)

Chương 27: Vừa ăn cơm vừa làm

Sau khi bắn xong, Thẩm Ngôn thở hổn hển ngã lên người Sơ Hạ, ngực anh đè ép vυ' bự của cô.

Sơ Hạ nhẹ nhàng đẩy anh một chút, ý bảo anh đứng lên.

Nhìn vυ' cô vẫn đang chảy sữa không ngừng, Thẩm Ngôn hơi nâng người dậy, sau đó liền cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của cô.

Sơ Hạ cảm giác núʍ ѵú truyền đến lực hút mãnh liệt, sữa nhảy mắt chảy vào miệng Thẩm Ngôn.

Thiếu nữ cảm giác dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong hoa huyệt dần có xu thế ngẩng đầu, quả nhiên, sau khi hút sữa xong, Thẩm Ngôn lại nâng chân cô lên bắt đầu đâm thọc.

Hai người vẫn luôn làm từ sau khi ăn trưa xong đến giờ ăn tối, Thẩm Ngôn ôm Sơ Hạ xuống lầu, dươиɠ ѵậŧ vẫn đang cắm trong tiểu huyệt.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngăn được tí tách chảy ra ngoài rồi rơi xuống sàn nhà.

Dì giúp việc đã làm xong đồ ăn để trên bàn rồi rời đi, Thẩm Ngôn ôm Sơ Hạ ngồi xuống.

Anh không quan tâm đến kháng nghị của cô, dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm trong hoa huyệt, thiếu niên cầm chén đũa chuẩn bị bón Sơ Hạ ăn cơm.

Thẩm Ngôn bắn rất nhiều lần, mỗi lần sau khi bắn xong, anh nghỉ ngơi một lát rồi lại làm tiếp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn luôn ở trong bụng cô khiến bụng nhỏ Sơ Hạ hơi phồng lên như đang mang thai.

Lúc này dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Ngôn như đang được đặt trong một hồ nước ấm, bên trong có dâʍ ŧᏂủy̠ của Sơ Hạ, cũng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, Thẩm Ngôn cảm thấy rất thỏa mãn, từ trong ra ngoài của Sơ Hạ đều đã thuộc về anh.

Dươиɠ ѵậŧ đang chọc thẳng vào cửa tử ©υиɠ khiến Sơ Hạ cảm thấy có chút không thoải mái, cô làm nũng với Thẩm Ngôn, “Anh đi ra ngoài đi ~”

“Anh đang giúp em chặn lại.”

Nói xong, Thẩm Ngôn liền gắp một miếng sườn để ở bên miệng của Sơ Hạ, “Em nếm thử, hôm nay dì toàn làm những món em thích ăn.”

Sơ Hạ bất đắc dĩ vỗ chân Thẩm Ngôn, ngăn lại động tác đưa đẩy nhẹ nhàng của anh, “Anh... Đừng động... Em đói...”

Thẩm Ngôn nghe lời dừng động tác lại, anh giúp cô vén những sợi tóc ra sau tai và lau mồ hôi trên trán.

“Anh không động, em ăn trước đi.”

Sơ Hạ cố gắng không quan tâm đến dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong cơ thể mình, cô há miệng để anh bón cơm.

Thẩm Ngôn rất kiên nhẫn, dù Sơ Hạ ăn rất chậm, nhưng anh cũng không có vẻ mất kiên nhẫn chút nào, anh bình tĩnh chờ cô nuốt xong rồi mới bón miếng tiếp theo.

“Em ăn không nổi nữa.”

Thẩm Ngôn buông chén đũa, anh lấy khăn giúp Sơ Hạ lau miệng, “No rồi?”

Sơ Hạ không biết vì sao lại cảm thấy câu nói này của anh có chút bất thường, cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Ngôn đã ôm cô ngồi lên bàn, “Em ăn no rồi, bây giờ đến lượt anh.”

Cô còn tưởng Thẩm Ngôn sẽ rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi tiểu huyệt, không ngờ anh lại không có động tác gì, sau đó anh vừa ăn cơm vừa đưa đẩy eo hông, lâu lâu còn cúi đầu uống một ngụm sữa.

Thẩm Ngôn còn xấu xa để trái cây lên vυ' và bụng của Sơ Hạ, sau đó anh dùng đầu lưỡi liếʍ từ trên xuống dưới một lần, cho đến khi tiếng rêи ɾỉ của cô dần yếu ớt, anh mới ăn trái cây.

Thẩm Ngôn ôm Sơ Hạ làm một lần trong mỗi góc nhà, theo lời anh nói, đó là muốn ở mỗi ngóc ngách trong nhà đều lưu lại dấu vết bọn họ từng làʍ t̠ìиɦ.

Sơ Hạ bị thao cao trào một lần lại một lần, dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Ngôn cắm vào hoa huyệt từ sau khi ăn bữa trưa xong cũng chưa rút ra.

Dươиɠ ѵậŧ đâm thọc trong tiểu huyệt, thậm chí anh còn bắn tinh vào tử ©υиɠ rất nhiều lần.

Thẩm Ngôn ôm Sơ Hạ vào phòng tắm, anh dùng tư thế xi tiểu cho trẻ con để Sơ Hạ nhìn rõ cảnh tượng hoán ái của hai người thế nào trong gương.

Sau một hồi tiến công mãnh liệt, Thẩm Ngôn thở gấp một hơi, cuối cùng cũng bắn tinh vào tiểu huyệt.