Thẩm Ngôn cũng không cởϊ qυầи lót của cô ra, anh cứ như thế duỗi tay vào.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai ngón tay của Thẩm Ngôn, rất nhanh tiểu huyệt của Sơ Hạ đã ướŧ áŧ phun ra mật dịch chảy theo tay anh.
“Cậu ấy... Tìm em vì muốn hỏi gần đây anh ăn gì.”
“Ăn gì?”
Thẩm Ngôn cắn núʍ ѵú của thiếu nữ rồi nhẹ nhàng kéo ra, một tay khác thì cách qυầи ɭóŧ xoa nắn âm đế.
“Ăn Hạ Hạ, mỗi ngày anh uống sữa và dâʍ ŧᏂủy̠ của em... Hạ Hạ có nói cho cậu ta không?”
Sơ Hạ cố nén tiếng rêи ɾỉ đã vọt lên đến cổ họng, cô lắc đầu, “Không nói.”
Thẩm Ngôn khẽ cười một tiếng, anh kéo tay thiếu nữ sờ lên cự vật dưới háng mình.
Không biết từ khi nào mà Thẩm Ngôn đã kéo khóa quần xuống, khi sờ đến dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh của anh, Sơ Hạ như bị phỏng mà tay run lên một cái.
“Anh rất khó chịu, nếu không phải ban ngày còn đi học, anh rất muốn làʍ t̠ìиɦ với em.”
Thẩm Ngôn chỉ kéo tay cô vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, cuối cùng tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn lên cặρ √υ' trắng nõn của Sơ Hạ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun lên núʍ ѵú sưng đỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác này không nhẹ.
Lúc giúp Sơ Hạ lau người, Thẩm Ngôn lại cắm ngón tay vào hoa huyệt của cô thọc vào rút ra vài cái, sau đó anh cúi người xuống dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ âm đế.
Lúc rút ngón tay ra, Thẩm Ngôn nghe được một tiếng ‘ba’ vang lên, huyệt khẩu bị căng thành một lỗ tròn nhỏ, lúc đóng lúc mở, thoạt nhìn vẫn còn lưu luyến ngón tay của anh.
“Đúng là tiểu yêu tinh mê người... Tối nay cho em ăn no!”
Thấy đã sắp đến giờ vào học, Thẩm Ngôn cũng không chạm vào cô nữa, sau khi mặc lại quần áo cho Sơ Hạ xong, hai người cùng rời khỏi văn phòng Hội học sinh để về lớp.
Lúc chưa đến giờ vào lớp, Sở Hàm ngồi bàn trên quay đầu nhìn Sơ Hạ, “Cậu còn nói không biết lão Ngôn ăn gì, trên người hai cậu đều có hương vị giống nhau.”
Mặt Sơ Hạ đỏ lên, cô cúi đầu kéo nhẹ làn váy của mình.
Vừa rồi cô nhịn không được triều xuy một lần, tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ đều phun lên qυầи ɭóŧ, mà hiện giờ qυầи ɭóŧ lại ở trong túi của Thẩm Ngôn.
Lúc mặc quần áo cho cô, anh không màng sự phản đối của Sơ Hạ mà cố ý cởϊ qυầи lót cô ra rồi để vào trong túi mình, Thẩm Ngôn nói sợ qυầи ɭóŧ của cô chảy ra nước khiến người khác phát hiện.
“Cút! Tôi ăn gì thì liên quan gì đến cậu?!”
“Hừ, tôi đã tìm được thực đơn mà Hạ Hạ gửi, rất nhanh tôi cũng có thể ăn được món ngon kia.”
Nghe Sở Hàm nói thế, Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua thiếu nữ đang cúi đầu như đà điểu mà bật cười, “Ngoại trừ tôi thì không ai có thể ăn được.”
Sở Hàm còn định nói thêm gì đó thì tiếng chuông vào lớp đột nhiên vang lên, cậu chỉ có thể hung tợn liếc nhìn Thẩm Ngôn một cái rồi quay lên.
Thẩm Ngôn cúi sát vào tai Sơ Hạ hỏi, “Thực đơn?”
“Sở Hàm vẫn luôn đi theo em hỏi... Em đành phải lừa cậu ấy...”
“Hạ Hạ có muốn cho cậu ta ăn được món đó không?”
Sơ Hạ liên tục lắc đầu, “Không muốn.”
Thẩm Ngôn đột nhiên duỗi tay từ vạt váy của cô vào, tay anh bao lấy toàn bộ tiểu huyệt.
Sơ Hạ không ngờ anh lại dám làm thế, cô ngẩng đầu nhìn giáo viên đang giảng bài nhiệt huyết trên bục giảng, rồi lại quay đầu cho Thẩm Ngôn một ánh mắt oán trách, thiếu nữ nhỏ giọng hỏi, “Anh làm gì thế?”
“Giúp em chặn lại, anh sợ nước chảy ra.”
Sơ Hạ cảm nhận được tay anh đang không chịu yên, nếu cứ như thế, nước sẽ chảy càng nhiều hơn.
Thiếu nữ kẹp chặt chân thở dài, “Vậy nói trước, anh chỉ được phép cọ ở bên ngoài, không được đi vào, nếu không em sẽ không nhịn được.”
Thẩm Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng rồi cúi đầu làm bài tập.
Thoạt nhìn thì Thẩm Ngôn rất nghiêm túc, đương nhiên, nếu Sơ Hạ xem nhẹ bàn tay đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở tiểu huyệt của mình thì cô thật sự sẽ tin anh đang nghiêm túc học tập.
Sơ Hạ đã sớm hiểu biết tính cách của anh, muốn để Thẩm Ngôn không cắm vào là không có khả năng, vì thế cô chỉ đành khép chặt chân, cố gắng để anh không thực hiện được ý đồ.