Ban đầu Sơ Hạ còn định từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Thẩm Ngôn, cô liền quyết định không cần lãng phí miệng lưỡi của mình.
Sáng hôm sau, Thẩm Ngôn bị cảm giác ướŧ áŧ trong miệng đánh thức.
Anh vừa mở mắt liền phát hiện núʍ ѵú của Sơ Hạ không ngừng có sữa tươi tràn ra.
Có vẻ Sơ Hạ cũng cảm nhận được điều này, cô ưm ư vài tiếng có vẻ sắp tỉnh.
Thẩm Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, anh vùi đầu vào vυ' cô hút sữa.
Đêm qua ngón tay anh vẫn luôn cắm vào tiểu huyệt của Sơ Hạ, cả đêm ngón tay anh đều ướt đẫm.
Dù Sơ Hạ đang ngủ mơ, nhưng cũng bị ngón tay Thẩm Ngôn làm sướиɠ, cái miệng nhỏ bên dưới không ngừng mυ'ŧ vào,
cực kỳ chặt chẽ.
Thiếu nữ vừa mở mắt liền cảm nhận được trên vυ' truyền đến lực hút mạnh mẽ, hoa huyệt cũng có vẻ như đang có thứ gì đó cắm vào.
“Ưm ~”
Nghe tiếng rên của Sơ Hạ, Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, “Tỉnh?”
“Ừm.”
“Vừa rồi sữa chảy ra, em không cần lo lắng, anh sắp hút xong rồi.”
Thấy Sơ Hạ đã tỉnh, Thẩm Ngôn cũng không còn kiềm chế ngón tay đang cắm trong tiểu huyệt, anh bắt đầu không ngừng khám phá mảnh đất mới.
Ngón tay Thẩm Ngôn vừa mới chạm phải một khối thịt mềm nhô lên, Sơ Hạ đột nhiên rên một tiếng cực kỳ kiều mỵ.
“Là chỗ này đúng không?”
Thẩm Ngôn có ý xấu vẫn luôn chạm vào nơi đó khiến Sơ Hạ mềm nhũn nằm trên giường, đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết mình đã phun nước bao nhiêu lần, Sơ Hạ chỉ biết lúc Thẩm Ngôn bế mình lên, khăn trải giường dưới thân cô đã ướt.
Thẩm Ngôn lau khô giữa hai chân cô, sau đó lại giúp cô mặc quần áo, hai người mới lên xe đến trường.
Vừa đến lúc tan học, Sơ Hạ liền đi đến phòng của Hội học sinh.
Sở Hàm thấy Sơ Hạ liền đi đến bên cạnh cô, “Này, Hạ Hạ, cậu biết mỗi ngày lão Ngôn ăn gì trong phòng không? Tôi ngửi
thấy rất thơm, hỏi thì cậu ấy lại không nói, tôi cũng muốn nếm thử món kia.”
Nghe Sở Hàm nói thế, Sơ Hạ có chút xấu hổ, cô vội vàng lắc đầu rồi nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không biết.”
“Hả? Hai ngày nay không phải cậu vẫn luôn ăn trưa cùng lão Ngôn sao?”
Nhìn Sơ Hạ đã đi xa, Sở Hàm vội vàng đuổi theo, “Hạ Hạ, cậu nói cho tôi biết đi, thứ mà có thể được tên quỷ bắt bẻ như
lão Ngôn khen ngon thì tuyệt đối chính là mỹ vị nhân gian...”
“Chắc có lẽ là do dì giúp việc nhà anh ấy nấu...”
Nghe cô nói thế, Sở Hàm nhíu mày, “Thật nhỏ mọn, đồ dì làm mà cũng không cho tôi ăn cùng.”
Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Sơ Hạ, “Thêm WeChat đi, hai người không phải hàng xóm sao? Cậu giúp tôi xem thử dì giúp việc nhà cậu ấy làm món gì, tôi để dì giúp việc nhà tôi cũng học làm theo.”
“Được.” Sơ Hạ lấy điện thoại ra quét mã QR, vυ' căng trướng trước ngực khiến cô không còn rảnh để nghĩ gì khác, cô quay đầu liếc nhìn Sở Hàm rồi nói, “Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Cô lập tức đi vào văn phòng.
“Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, có gì mà vội đến thế chứ!”
Sở Hàm lắc đầu, cậu biết chắc chắn cửa văn phòng kiểu gì cũng bị khóa, vì thế chỉ đành thành thật đi đến nhà ăn.
Vừa mới vào cửa, Sơ Hạ đã bị Thẩm Ngôn đè trên tường, “Sao thế, anh không khiến em thỏa mãn sao? Em còn dám thông đồng với người khác?”
Nói xong, Thẩm Ngôn liền cởϊ áσ của cô, sau đó liền vùi đầu vào ngực Sơ Hạ.
“Ưm ~”
“Là Sở Hàm.”
“Sở Hàm? Tên nhóc này tìm em làm gì?” Thẩm Ngôn vừa hỏi vừa duỗi tay cởi váy của cô, tay anh duỗi vào trong qυầи ɭóŧ.