Bóng đêm tịch liêu, trên màn trời không sao cũng không trăng, từng tầng mây đen thật dày lại u ám.
Mùa hạ khô nóng nhưng gió lại thôi không ngừng, có lẻ sau nửa đêm sẽ có một hồi mưa to buông xuống.
Ban đêm ở Đế đô luôn quá mức an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên sẽ có tiếng bước chân người tuần tra ban đêm bước qua phiến đá trên đường.
Trong phòng một khách điếm sát đường lại thường thường truyền ra chút tiếng động rêи ɾỉ yêu kiều của nữ tử.
Cách cửa sổ đã được đóng lại, phòng trong chỉ đốt một cây đèn nhỏ.
Vầng sáng nhỏ bé yếu ớt chiếu vào trên giường, đem bóng dáng dây dưa cọ xát kia chiếu vào trên vách tường.
“Ca ca —— nhẹ chút, a, ca ca! Ô ô ô Nhiễm Nhiễm chịu không nổi, a ——”
Tạ Quan Sương đem mặt chôn ở trong lòng ngực Tạ Tuân, tai đã đỏ bừng.
Nàng giơ tay đi nắm cánh tay Tạ Tuân, hai chân không tự chủ mà kẹp chặt chút, đem ngón tay thon dài hữu lực giam cầm ở giữa hai chân.
Tạ Tuân nửa dựa vào đầu giường, trên người chỉ còn lại một bộ áσ ɭóŧ tuyết trắng, ánh nến làm một nửa của hắn mặt ẩn nấp trong bóng đêm, một nửa kia thì tại được chiếu sáng.
Không ánh sáng lờ mờ chỉ mơ hồ thấy được mũi cao thẳng cùng môi mỏng, mặt mày hắn thanh tuấn ôn nhã, trong con ngươi mang theo thần sắc có chút đen tối không rõ.
Ngón tay cách một tầng qυầи ɭóŧ hơi mỏng vuốt ve ở chân tâm của Tạ Quan Sương, đầu ngón tay lặp đi lặp lại động tác xoa nắn viên tiểu hạt châu hơi hơi đứng thẳng kia.
Tạ Quan Sương đem thở dốc cùng rêи ɾỉ đều áp lực ở hắn ngực, nàng nức nở: “Ca ca, nhẹ chút.”
“Nhiễm Nhiễm.”
Tạ Tuân cúi đầu, đem môi dán lêи đỉиɦ đầu nàng khẽ hôn, thanh âm khàn khàn gọi nhũ danh của nàng.
Tạ Quan Sương nâng mặt lên, muốn thò lại gần hôn hắn.
Lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi, “Nhiễm Nhiễm, đừng......”
“Ca ca, nhưng mà Nhiễm Nhiễm muôn hôn huynh mà! Vì sao lại không cho muội hôn huynh?”
Tạ Quan Sương nhìn trong đôi mắt xinh đẹp tẩm chút ủy khuất cùng khó hiểu, hắn luôn trốn nàng như vậy .
Hầu kết Tạ Tuân lăn lộn, đem tất cả cảm xúc quay cuồng trong đáy lòng đều đè ép trở về.
Đầu ngón tay hắn nặng nề mà nhéo vài cái lên viên hoa châu kia.
Mật dịch ấm áp dính nhớp đem qυầи ɭóŧ ướt nhẹp, Tạ Quan Sương trong nháy mắt liền đỏ mặt ngã trở về trong vòng ôm ấp của hắn.
Tạ Quan Sương có chút khó nhịn mà rêи ɾỉ ra tiếng, nàng thấp giọng thở gấp cầu xin Tạ Tuân: “Ca ca, huynh vào đi thôi, bên trong thực ngứa a......”
Nàng lại không biết những lời này đối với Tạ Tuân có lực đánh lớn lại sâu vào trong tiềm thức bao nhiêu.
Tiếp theo, trong nháy mắt, Tạ Tuân liền xoay người đem nàng đè ở dưới thân.
Sau đó cúi đầu đi xuống, hôn lên mặt sườn nàng.
Tạ Quan Sương ngưỡng mặt nhìn về phía ca ca nàng, trong mắt mang theo tình yêu cùng quyến luyến.
Tạ Tuân phảng phất giống như tỉnh mộng, cái hôn tiếp theo liền lệch khỏi quỹ đạo, mà dừng ở trên cổ nàng.
Hắn đem mặt chôn ở trong cổ nàng, phun ra hơi thở cực nóng lại dồn dập.
Tạ Quan Sương chống hai chân lên, thẳng lưng đem hoa huyệt hướng vào trong tay hắn mà đưa.
“Ca ca, huynh vào đi thôi.” Nàng mềm giọng lại lần nữa nói ra tiếng.