Công Tử Bột Ăn Chơi Trác Táng Bị Thao Thành Dụ Thụ

Chương 14: Bị Ca Ca Phát Hiện Ra Nữ Huyệt Ngậm Ŧiиɦ ᗪịƈɦ

Y nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn liền thấy được chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy bạch trọc, hoa văn độc đáo trên đó đủ làm Ngao Mãnh nhìn thoáng qua cũng nhận ra được là đồ của mình.

“Đều thấy được phải không?" Ngao Uyên cũng nương theo hướng nhìn của y, liếc tới chiếc qυầи ɭóŧ trên mặt đất.

“Đây nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm.” Ngao Mãnh vội vàng nhìn đi chỗ khác, khô khan cười gượng, còn cố gắng giúp Ngao Uyên che đậy.

Nhưng Ngao Uyên hoàn toàn không cảm kích, hắn đã trực tiếp xé rách tấm màn che này.

"Không phải hiểu lầm, A Mãnh, ta thích đệ."

Tâm tư này của Ngao Uyên đã tồn tại từ nhỏ, sau khi phát hiện ra liền nhịn không được muốn thân cận Ngao Mãnh, nhưng hắn lại sợ y sau khi biết sẽ rời xa mình, cho nên mới cố ý lạnh nhạt với y, chỉ dám thỉnh thoảng lẻn vào trong phòng y, dùng qυầи ɭóŧ của y giải tỏa cơn du͙© vọиɠ.

Nhưng lại không nghĩ, đêm nay vừa vặn bị Ngao Mãnh bắt gặp việc này, lại thấy y kháng cự mình như thế, trong cơn xúc động liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nói ra.

"Nhưng, nhưng chúng ta là huynh đệ, ca ca, sợ huynh bị trúng tà rồi đi." Ánh mắt Ngao Mãnh nháy mắt rung chuyển bất an, ngay cả thanh âm cũng run rẩy, nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.

"Ta biết đệ đối với ta cũng không phải vô tình, đệ ở trong thành này tác oai tác quái, bất quá cũng là muốn khiến cho ta chú ý, đúng không?"

"Thì ra huynh cũng biết, vậy tại sao huynh vẫn luôn giống như không nhìn thấy đệ?" Ngao Mãnh thừa nhận, "Nhưng, đệ đối với huynh chẳng qua là tình huynh đệ, điều này sao có thể cùng loại tình nam nữ nhập làm một?"

Qua vài câu nói của y, Ngao Uyên đã nhìn ra sự do dự trong ánh mắt ấy.

Thay vì lựa chọn tiếp tục chủ đề khiến Ngao Mãnh choáng ngợp này, hắn quyết định chuyển sang "đôi chân" của y.

"Trước không nói cái này, chân của đệ rốt cuộc là bị làm sao, chẳng lẽ là bị người đánh?"

"Làm sao có thể? Trong thành này làm gì có người dám đánh ta." Nhìn thấy Ngao Uyên đang chuẩn bị cởϊ qυầи mình, Ngao Mãnh vội vàng nói, "Ca ca, thật sự không sao, huynh không cần cởi."

Y không dám dùng sức đẩy tay Ngao Uyên ra, chỉ có thể lấy tay đè lại tay hắn, cố gắng ngăn cản.

Nhưng ánh mắt Ngao Uyên chỉ vừa liếc qua một cái, y đã bất giác dời tay đi, cam chịu cho Ngao Uyên cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ bên trong.

Nhìn hạ thân Ngao Mãnh điểm dính tϊиɧ ŧяùиɠ, cùng chiếc khăn lụa nhô ra từ nữ huyệt, đồng tử Ngao Uyên đã lập tức co lại.

Ngao Uyên dùng ngón tay nắm lấy vải lụa, biết rõ còn cố hỏi, "Khăn lụa này đang ngăn cái gì?”

Cảm nhận được chiếc khăn lụa trong u huyệt đang nhẹ nhàng bị kéo ra, Ngao Mãnh rất sợ sau khi rút bỏ sẽ khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong chảy ra bên ngoài, y vội vàng lên tiếng, "Không có gì, không có gì, ca, huynh đừng kéo nó."

“Thế nhét vào nữ huyệt làm cái gì? Cho bớt ngứa hửm?” Ngao Uyên từ từ kéo một góc khăn lụa, kéo miếng vải nhồi ra khỏi cửa huyệt của Ngao Mãnh.

Lời của Ngao Uyên khiến Ngao Mãnh vừa xấu hổ vừa lúng túng, chỉ dám ấp úng qua loa, "Trong huyệt, trong huyệt quả thật có chút...... ngứa.”

“Vậy sao?" Ngao Uyên thình lình giật phăng chiếc khăn lụa ra khỏi nữ huyệt y.

Khi chiếc khăn lụa được rút ra khỏi cơ thể, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa ở trong u huyệt đã lập tức trào ra ngoài, làm gấm chăn trên giường đều ướt nhẹp.

Cảm giác căng phồng trong huyệt cuối cùng đã biến mất, cũng khiến cho Ngao Mãnh quên luôn Ngao Uyên vẫn còn ở bên cạnh, y kìm lòng không được phát ra một tiếng rên nhè nhẹ.

Ngao Uyên nhìn chằm chằm thứ màu trắng đυ.c xen lẫn những vệt máu tươi chảy ra từ u huyệt, lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Ngao Mãnh vang lên, ánh mắt hắn càng ngày càng trở nên nguy hiểm, khí chất toàn thân cũng lạnh lẽo như băng sương giữa mùa đông rét đậm.

“Trước kia, ngươi lăn lộn trong thanh lâu cùng những người sở quán kia, ta mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ còn dám mở huyệt câu dẫn nam nhân cᏂị©Ꮒ ngươi, thật sự là có bản lĩnh.”

“Ca?” Ngao Mãnh không thể tin được loại chữ thô bỉ "cᏂị©Ꮒ" này lại có thể phun ra từ miệng huynh trưởng luôn luôn không ăn khói lửa nhân gian, y nhất thời có chút không tiếp thu được, kinh hô đến ngây ngẩn cả người.

“Nói! Là ai đã khai huyệt xử nữ của ngươi?”