Tôi Chỉ Thích Một Mình Cậu

Chương 7: Hẹn hò

Sáng chủ nhật, một sự việc bất ngờ đã diễn ra. Mới sáng sớm, bác của Cố Tiêu Ngữ đột nhiên tới đón Cố Dịch Nhan về nhà bác chơi, Cố Dĩ Ninh cũng đã đồng ý điều đó. Vì vậy nên chuyến đi công viên giải trí sẽ không có Cố Dịch Nhan.

Cố Tiêu Ngữ nhìn một cặp vé học sinh và một chiếc vé trẻ em trong tay, khẽ cau mày:

"Chẳng lẽ lại đem bỏ?"

Vừa lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên. Cố Tiêu Ngữ đi ra mở cửa.

Sau cánh cửa là Hạ Việt An, hôm nay nàng có trang điểm một chút. Nàng mặc một chiếc chân váy ngắn màu trắng phối với áo trễ vai caro màu xanh dương nhạt. Đặc biệt hơn hết, hôm nay Hạ Việt An không đeo kính, thay vào đó nàng đeo kính áp tròng. Do kính áp tròng nên đôi mắt của nàng như có màu xanh lam, càng khiến nàng tăng thêm vẻ kiều diễm.

Nhìn tổng thể, Hạ Việt An hôm nay như hoá thân thành cô bạn gái nhỏ ngọt ngào. Chỉ với bộ dáng này thôi cũng đủ khiến bao nhiêu alpha ngoài kia điêu đứng vì nàng rồi.

Cố Tiêu Ngữ nhìn nàng tới mức ngây ngẩn cả người, Hạ Việt An mỉm cười ngọt ngào khiến đáy lòng Cố Tiêu Ngữ tan chảy:

- Chào cậu, Tiểu Ngữ~

Dù sao Hạ Việt An và Cố Tiêu Ngữ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Cố Tiêu Ngữ vẫn quyết định sẽ đi công viên giải trí.

- Dịch Nhan em ấy tới nhà của bác tôi từ sáng sớm rồi. Cậu có...muốn đi công viên giải trí mà không có em ấy không? - Cố Tiêu Ngữ hỏi.

- Đi!

Công viên giải trí...

Bởi vì là chủ nhật nên ở quầy soát vé rất đông, Cố Tiêu Ngữ đưa một vé cho Hạ Việt An:

- Cậu đứng vào hàng đi, tôi sẽ đứng sau cậu.

Tới lượt Cố Tiêu Ngữ, nhân viên soát vé có vẻ muốn giữ cô lại lâu hơn một chút:

- Em có đem theo thẻ học sinh không?

- Không ạ, có chuyện gì sao? - Cố Tiêu Ngữ nhìn omega trước mặt.

- À không, em học trường nào nhỉ?

- Cao trung B.

- Có thể add wechat không?

Hạ Việt An đứng đó đợi cô, hơi cau mày lại, tại sao Cố Tiêu Ngữ lại có sức hút đến vậy chứ?

Cố Tiêu Ngữ bất ngờ kéo tay Hạ Việt An:

- E là không được rồi, bạn gái tôi sẽ ghen.

Khuôn mặt nhân viên soát vé thoáng chốc cứng đờ lại, sau đó gượng cười:

- A..xin lỗi, tôi không biết em có bạn gái.

Đi ra khỏi quầy soát vé, Hạ Việt An vẫn luôn cao hứng, nhìn xuống tay của Cố Tiêu Ngữ đang nắm lấy tay của bản thân, nàng rốt cục vẫn không thể khống chế được nụ cười trên môi.

- Đừng hiểu lầm, là...tình thế bắt buộc nên tôi mới nói vậy...

- Tôi biết.

Trên khuôn mặt của Hạ Việt An hiện lên vài tia mất mát.

Hai người bước qua cổng vào khổng lồ của công viên. Đôi mắt Hạ Việt An sáng lên, lắc lắc tay Cố Tiêu Ngữ:

- Tiêu Ngữ, nhanh lên, chúng ta chơi trò kia đi.

- Từ từ thôi, trò chơi cũng đâu có chạy mất.

Cố Tiêu Ngữ bây giờ mới phát hiện ra Hạ Việt An cũng có lúc trẻ con như thế này.

Nàng kéo tay Cố Tiêu Ngữ tới trước một quầy bắn súng, chỉ vào con gấu bông quà tặng đang được trưng bày trên kệ:

- Tiêu Ngữ, tôi muốn cái đó...

Điều kiện để lấy được con gấu bông đó chính là phải bắn nổ được 5 quả bóng bay. Nếu bắn trúng liên tiếp 5 lần thì chỉ cần trả tiền một lần. Nhưng nếu bắn trúng một quả mà quả sau liền hụt thì lại phải trả tiền để bắn tiếp.

Con gấu bông trên kệ to bằng hai gang tay, có màu nâu nhạt, đôi mắt lấp lánh như hai giọt nước. Nhìn thấy vẻ thích thú trong đôi mắt của Hạ Việt An, Cố Tiêu Ngữ trả tiền cho người bán hàng sau đó cầm súng bắn phi tiêu lên.

Cô nheo một mắt lại, rất cẩn thận mà bắn trúng một quả bóng bay. Tiếp đó, bốn tiếng "bốp" liên tiếp vang lên đều đều.

Ở bên cạnh, trong mắt Hạ Việt An chỉ toàn là hình ảnh Cố Tiêu Ngữ bắn súng.

Thật sự quá soái!!

Người bán hàng cầm gấu bông đưa cho Hạ Việt An:

- Bạn gái cháu rất có tài thiện xạ đó.

- Dạ...tụi cháu... - Hạ Việt An đỏ bừng mặt.

- Đi thôi.

Nàng chưa nói hết câu thì Cố Tiêu Ngữ đã kéo tay nàng rời đi.

Hạ Việt An ôm chặt con gấu bông trong tay, khoé miệng vẫn không ngừng cong lên. Cố Tiêu Ngữ thấy nàng như vậy cũng cảm thấy vui vẻ:

- Cậu vui chỉ vì một con gấu bông thôi sao?

- Sao lại "chỉ vì một con gấu bông" chứ? Con gấu này là Tiêu Ngữ tặng tôi à nha, không hề tầm thường đâu. - Hạ Việt An chu môi.

- Thích đến vậy sao?

- Tất nhiên rồi~

- Ừm, tôi biết cậu thích tôi.

Hạ Việt An đỏ mặt, nàng quay mặt qua chỗ khác:

- Ai nói tôi thích cậu chứ? Cậu...cậu bẻ cong lời nói của tôi...

- Vậy là cậu ghét tôi sao? - Cố Tiêu Ngữ giả bộ tủi thân hỏi.

- Không có, tôi...

- Cậu không ghét tôi nghĩa là thích rồi~

- Tôi ghét cậu!! Đáng ghét...

Hai người tiếp tục đi.

Ở đoạn ngã rẽ có chỉ dẫn, một bên là "Ngôi nhà ma quái", bên còn lại là "Đài phun nước". Hạ Việt An vô cùng phấn khích, kéo tay Cố Tiêu Ngữ:

- Tiểu Ngữ, ngôi nhà ma quái, đi thôi!!

Đáy mắt Cố Tiêu Ngữ hiện lên một tia nao núng, nhưng cô vẫn đi theo nàng.

Không thể để Hạ Việt An biết cô sợ ma được.

Đi bộ một lát, cả hai đã đứng trước cánh cửa dẫn vào ngôi nhà ma quái. Vừa đứng ở cửa thôi nhưng Cố Tiêu Ngữ đã nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên trong. Cô bị doạ sợ, hơi lùi lại:

- H...hay là...chúng ta nghỉ một lát nha?

- Chưa chơi được gì mà cậu đã muốn nghỉ, là do cậu yếu hay là do cậu...sợ ma vậy, Tiểu Ngữ Ngữ?~

Cố Tiêu Ngữ thẹn tới đỏ mặt, cô ấp úng:

- Không...không được gọi tôi như vậy!

- Tiểu Ngữ Ngữ đáng yêu quá đi~

- Cậu...!!

Vừa bước vào bên trong, Cố Tiêu Ngữ đã nắm lấy cánh tay của Hạ Việt An, kéo nàng lại gần:

- Chúng ta đứng gần nhau một chút.

Hạ Việt An ngoan ngoãn nhích lại gần Cố Tiêu Ngữ, lặng lẽ đỏ mặt. Cũng may vì trong nhà ma quá tối nên Cố Tiêu Ngữ không thấy được biểu cảm của nàng.

Càng vào sâu, bên trong càng tối, thỉnh thoảng lại có những âm thanh gào rú ghê rợn. Cố Tiêu Ngữ đổ một tầng mồ hôi lạnh sau lưng, tay gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Việt An. Bất chợt, cô cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên vai mình:

- Aaa!!! An An, cứu!!!!!

Cố Tiêu Ngữ vội cúi xuống, chôn mặt vào trong ngực đầy đặn của Hạ Việt An, không dám ngẩng lên.

Trước khi bị Hạ Việt An...tát, Cố Tiêu Ngữ cảm nhận được bộ phận mà cô đang "cắm mặt" vào vừa mềm mại lại còn rất thơm nữa.

- Biếи ŧɦái!!

Ra khỏi căn nhà ma quái, trên mặt Cố Tiêu Ngữ hiện rõ dấu bàn tay đỏ ửng. Cô sụt sịt mũi:

- Cậu...cậu bắt nạt tôi...

- Còn không phải do cậu? - Nàng cũng ngượng tới đỏ mặt.

- Ngồi đây đợi tôi đi mua nước.

Hạ Việt An ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế trống.

Một lát sau, Cố Tiêu Ngữ trở lại với hai chai nước ngọt, cô vặn nắp chai sau đó đưa cho Hạ Việt An:

- Nè.

- Lần sau sợ thì nói tôi. - Hạ Việt An nhận lấy chai nước.

- Ừm...nhưng mà tôi không muốn khiến cậu cảm thấy mất hứng...tôi muốn cậu vui vẻ.

Nhịp tim Hạ Việt An đột nhiên tăng tốc.

- Từ bao giờ mà cậu biết quan tâm tới cảm nhận của tôi như vậy chứ?~

Hạ Việt An nói đùa một câu, nhưng lại như là để thăm dò cảm xúc của Cố Tiêu Ngữ dành cho nàng.