Trường cao trung B, tại sân vận động...
Hạ Việt An cùng các omega khác ngồi trên băng ghế khán giả nhìn các alpha ở dưới sân hoạt động. Tuy nhiên, khác với bọn họ, tầm mắt của Hạ Việt An luôn dừng trên người Cố Tiêu Ngữ.
Lúc này, Cố Tiêu Ngữ đã buộc mái tóc dài lên gọn gàng, trên trán đeo một cái băng đô màu đỏ, nhìn qua rất khoẻ khoắn.
Cô đang đứng tâng bóng một mình thì Tần Dung đi tới:
- Chơi một mình làm gì, qua kia chơi bóng không?
Quả bóng được tâng mạnh lên không trung, Cố Tiêu Ngữ nhìn vào cầu môn, dùng lực sút.
Nhưng quả bóng đáng giận không hề bay vào lưới mà lại đi lệch quỹ đạo, bay thẳng lên hàng ghế khán giả.
Đám omega hét lên một tiếng:
- Hạ Việt An!!!
"Tiêu rồi..."
Tại phòng y tế của trường cao trung B.
Kính mắt của Hạ Việt An bị đánh văng ra vỡ tan. Cả một đám alpha đứng xung quanh thi nhau hỏi han. Cô quản lí phòng y tế đập bàn:
- Các em ra ngoài hết cho tôi! Riêng thủ phạm khiến bạn học Hạ Việt An thành ra như này ở lại cho tôi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Cố Tiêu Ngữ ngồi bên cạnh Hạ Việt An, vẻ mặt lo lắng cùng hối lỗi. Cô quản lí phòng y tế bôi thuốc lên má bị sưng của nàng, vừa bôi vừa mắng Cố Tiêu Ngữ:
- Em không nhìn hay sao hả? Omega nhà người ta xinh đẹp như thế này, bởi vì em mà suýt chút nữa bị huỷ dung. Lỡ như vừa rồi mảnh thuỷ tinh của mắt kính bắn vào mắt thì sao đây?
Cố Tiêu Ngữ cúi gằm mặt xuống, lí nhí trong miệng:
- Xin...xin lỗi...
Hạ Việt An dùng chất giọng dịu dàng nói:
- Cậu ấy do bất cẩn thôi cô, em không sao đâu ạ.
Giờ ra về, Cố Tiêu Ngữ một tay xách balo cho Hạ Việt An, tay còn lại cầm khăn tay bọc đá chườm lên má nàng.
Tần Dung đi qua thấy một màn này bèn huýt sáo:
- Tình cảm quá nha~
Bỏ ngoài tai lời nói của Tần Dung, Cố Tiêu Ngữ bây giờ chỉ chú ý làm sao nhẹ nhàng nhất có thể để không làm Hạ Việt An cảm thấy đau.
Về tới nhà, Cố Tiêu Ngữ cất balo, thay đồ mặc ở nhà sau đó đi qua nhà Hạ Việt An:
- Đừng bướng bỉnh, ngồi xuống sofa đi, tôi bôi thuốc cho cậu.
Vừa nói, Cố Tiêu Ngữ vừa chấm thuốc bôi lên mặt nàng, động tác rất ôn nhu. Thế nhưng Hạ Việt An lại kêu ra tiếng:
- Ah...nhẹ một chút...ưʍ...
- Cậu có thể nào đừng kêu ra mấy tiếng như vậy được không? Người nào không biết còn tưởng tôi... - Cố Tiêu Ngữ hít sâu một hơi.
- Cậu làm sao?
- Tôi...tôi khi dễ cậu...
- Nhưng tôi đau thật mà...
Hạ Việt An làm bộ tủi thân, ánh mắt đáng thương nhìn cô.
- Alpha trên lớp mà biết tiểu công chúa của bọn họ cũng có mặt này, nhất định sẽ ghen tị với tôi chết mất.
Sau khi bôi thuốc xong, Cố Tiêu Ngữ nhìn nhìn vết sưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Việt An, so với hồi sáng thì giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Hạ Việt An bị cận từ nhỏ nên từ năm học tiểu học nàng đã phải đeo kính. Nhìn bộ dạng của Hạ Việt An lúc đeo kính đã quen, lúc này nàng bỏ kính ra, Cố Tiêu Ngữ có chút...không biết nói gì.
Hình như "chiếc kính phong ấn nhan sắc" là có thật.
- Hmm...cậu bỏ kính ra trông đẹp hơn ấy. - Cố Tiêu Ngữ nhìn nàng, buột miệng nói.
- Biết mà, sao hả? Có cảm thấy thích không?
- Tôi...
Vành tai Cố Tiêu Ngữ đã đỏ lên, nhưng chỉ một giây sau, Hạ Việt An đã cười rộ lên:
- Tôi đùa thôi, sao có thể chứ~
"Tôi...rất thích..."
Cố Tiêu Ngữ nuốt ngược lại lời định nói vào trong.
Từ hồi nhỏ, Cố Tiêu Ngữ đã thầm thích Hạ Việt An, nhưng do bản tính nhút nhát, khép mình nên cô chẳng bao giờ chịu thừa nhận bản thân thích nàng. Cô hy vọng ngày nào đó sẽ có thể nỏi ra điều này với Hạ Việt An, nói rằng cô thích nàng từ rất lâu, rất lâu về trước rồi...
Nhưng không biết ngày đó là ngày nào, cô cũng sợ rằng mình rồi sẽ chẳng còn cơ hội nói ra nữa.
Cô nghĩ rằng Hạ Việt An thuở nhỏ chỉ là hứng thú nhất thời với cô, hiện tại nàng còn có rất nhiều alpha ưu tú khác theo đuổi, đâu tới lượt cô chứ?
- Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Hạ Việt An khua khua tay trước mắt Cố Tiêu Ngữ, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- À...không có gì... - Cố Tiêu Ngữ lắc đầu.
Tiếng chuông cửa phá lệ vang lên, Cố Tiêu Ngữ đóng hộp thuốc rồi chạy ra mở cửa:
- Cố Dịch Nhan?
Cố Dịch Nhan là alpha, em của Cố Tiêu Ngữ, lúc này mới 5 tuổi. Cố Dịch Nhan dụi dụi mắt, hình như là vừa mới ngủ dậy:
- Em đói...
Hạ Việt An nghe thấy tiếng trẻ con cũng chảy ra xem:.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
- Nhan Nhan?
- Chị Tiểu An, em đói~~
Cố Dịch Nhan sà vào lòng Hạ Việt An làm nũng. Nàng cũng ôm em ấy, bế lên. Cố Tiêu Ngữ cau mày khi thấy Cố Dịch Nhan được Hạ Việt An ôm:
- Cậu đừng chiều nó quá.
Dường như không để ý tói lời nói của Cố Tiêu Ngữ, Hạ Việt An xoa xoa đầu của đứa nhỏ trong lòng:
- Nhan Nhan dễ thương thế này, dĩ nhiên là có đồ ăn cho em rồi, em đợi chị chút nha.
- Em yêu chị Tiểu An nhất!! - Cố Dịch Nhan hôn lên mặt nàng một cái.
"Chụt."
Cố Tiêu Ngữ đen mặt lại, nhấc Cố Dịch Nhan khỏi người "crush":
- Đừng có nháo!
- Chị Tiểu An, chị Tiểu Ngữ bắt nạt em!!! - Cố Dịch Nhan vùng vẫy.
- Nhóc con, ngoan ngoãn ngồi im trên sofa.
Vừa lúc ấy, Hạ Việt An mang ra 3 cốc caramel lạnh, nàng nhìn Cố Tiêu Ngữ:
- Nhan Nhan còn nhỏ mà, cậu thật là...
Một nhà, ba người ngồi ăn trên sofa, có cảm giác thật ấm cúng.
Tối hôm đó, trên bàn ăn cơm, Cố Dĩ Ninh ái ngại nhìn Cố Tiêu Ngữ:
- Tiêu Ngữ, chủ nhật này con đưa Dịch Nhan đi công viên giải trí được không?
- Saooo ạaa? - Cố Tiêu Ngữ uể oải.
- Cuối tuần này mẹ lớn và mẹ nhỏ có việc bận đột xuất nên không thể đưa Tiểu Nhan đi công viên được.
Nhìn thấy đôi lông mày nhướng lên của Hứa Giản Y, Cố Tiêu Ngữ suýt nữa thì nghẹn, cô cầm vội cốc nước lên uống:
- Dạ dạ, con biết rồi...
Ăn xong, Cố Tiêu Ngữ trở về phòng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi cho Hạ Việt An một tin nhắn:
"Cuối tuần có rảnh không?"
Hạ Việt An đang ngồi học thì thấy điện thoại rung, nàng thuận tay cầm lên, đọc tin nhắn của Cố Tiêu Ngữ, khoé môi xinh đẹp bất giác cong lên:
"Rảnh, sao vậy?"
Cố Tiêu Ngữ tiếp tục gửi tin nhắn:
"Cuối tuần đi chơi công viên cùng tôi và Nhan Nhan được không?"
Cảm thấy câu từ có hơi không hợp lý cho lắm, cô tiếp tục gửi đi một dòng tin nhắn nữa:
"Là Nhan Nhan muốn cậu đi cùng."
Rất nhanh phía bên kia đã có phản hồi lại:
"Được."
Rủ được Hạ Việt An, Cố Tiêu Ngữ cảm thấy có chút vui vẻ, cô lên mạng, đặt vé đi chơi công viên giải trí ngay lập tức.