Rung Cảm Hoàng Hôn

Chương 3

Bầu không khí trong văn phòng của CEO rất yên tĩnh. Salin ngồi yên như một con búp bê sứ, hầu như không dám cử động. Đôi mắt đẹp ngọt ngào của cậu nhìn chằm chằm và quét toàn bộ căn phòng nơi được trang trí bằng nhiều loại đá quý. Khi Salin nhìn quanh phòng xong, đôi mắt ngọt ngào của cậu tập trung vào khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước mặt.

"Tôi bị dính cái gì vào mặt à?" Suriyen hỏi, mắt vẫn tập trung vào tài liệu mà anh đang xem xét.

“Uh… không… Không”, chàng trai có đôi mắt đẹp nhìn xuống lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình. Mặc dù nhiệt độ trong phòng đang rất thấp, nhưng sự phấn khích xen lẫn lo lắng của Salin khiến cậu đổ mồ hôi, những giọt mồ hôi như ngọc trai lấp lánh trên làn da trắng hồng của cậu.

"vậy cậu có thể ngừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế được không." Người đàn ông vừa nói vừa nhìn người trước mặt mình sau đó ngay lập tức cúi xuống tiếp tục xem xét tài liệu.

Nếu Salin tiếp tục nhìn anh như thế này, anh sẽ không bao giờ có thể hoàn thành việc xem các tài liệu. Anh ấy đã xem qua chúng trong gần ba phút nhưng hầu như không thể hoàn thành một câu nào.

// mình không thể tập trung được// Suriyen nói trong đầu

//Chết tiệt! Chỉ muốn lại gần hít hà hương thơm tuyệt vời từ chiếc cổ trắng ngần thanh tú của cậu ấy...//

"Khun Suriyen."

Salin không cố ý làm gián đoạn công việc của ông chủ, nhưng vô số suy nghĩ hỗn độn cứ lởn vởn trong đầu khiến cậu cảm thấy bồn chồn.

"Chuyện gì vậy?" Suriyen hỏi, để cây bút trên tay xuống bàn và nhìn chàng trai trẻ đang tò mò ngồi trước mặt mình.

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?" Salin chắc chắn đến chín mươi phần trăm rằng người đàn ông trước mặt mình chính là người mà cậu đã ngủ cùng đêm hôm qua. Nhưng mười phần trăm còn lại là để che mặt cậu khỏi cảm giác xấu hổ, bởi vì có lẽ vẫn còn một chút hy vọng rằng đây không phải là "ngài daddy", người đàn ông đã khiến cậu rêи ɾỉ trên giường cả đêm dài, xét cho cùng đó không phải là một người trông rất giống anh ấy sao?

"Cậu muốn tôi trả lời như thế nào .... Nong Lin"

"Thật sự là anh sao!" Salin mở to mắt, không thể tin vào tai mình. Tốt! Mười phần trăm mà cậu dành cho sự nghi ngờ sẽ tự động được chuyển trở lại chín mươi phần trăm còn lại. Suriyen thấy Lin ngạc nhiên trước câu trả lời của mình, đứng dậy khỏi ghế và đến gần cậu hơn, đặt tay lên thành ghế của Lin, sau đó ngồi dang chân trên Lin. Anh cười hiền trước khi nói.

"Ừ. Sunsetxvibes là tên tài khoản hẹn hò của tôi, và tôi là người đã ở bên cậu cả đêm qua."

// mình có thể nhấn nút xóa ngay bây giờ không? Chết tiệt//

"Tại sao anh nói với tôi rằng anh là công nhân viên chức?" Salin hỏi nhẹ nhàng ngước nhìn Suriyen, người đã từ chối nói sự thật ngay từ đầu.

"Đây không phải gọi là văn phòng sao?" Suriyen mỉm cười khi nhìn Salin, người trông giống như một chú mèo con. Mặt Salin đơ ra một giây.

"Tôi cứ tưởng anh là nhân viên bình thường, không ngờ anh là... tổng giám đốc công ty." Khuôn mặt ngọt ngào của Salin ngày càng tái nhợt khi cậu nói về vị trí của Suriyen.

"Nong Lin"

"Đừng gọi tôi như vậy. Chúng ta đang làm việc đó." Khuôn mặt ngọt ngào của Lin quay lại và nhìn về phía cửa lớn, sợ rằng có người sẽ nghe thấy.

"Tôi có thể có được một nụ hôn không?" Người đàn ông nói khiến Salin vội vàng

lắc đầu từ chối.

"Nếu tôi không thể nhận được một nụ hôn từ Nong Lin, trái tim của Khun Daddy của cậu sẽ bị bao trùm trong nỗi buồn và héo úa... cơ thể tôi sẽ không còn sức lực, và tôi sẽ không thể tiếp tục ký các tài liệu được."

"Đừng chơi trò đó với tôi."

Như thể Suriyen biết rằng Salin sẽ đáp lại giọng nói cầu xin và khuôn mặt đáng thương của mình nên đã dùng cách này để cầu xin sự đồng cảm.

"Nong Lin," Suriyen tiếp tục nài nỉ với một cái bĩu môi nhẹ.

"Ừm... được rồi, nhưng chỉ một nụ hôn thôi đấy."

Suriyen cúi đầu cho đến khi chóp mũi của họ chạm nhau. Hơi thở ấm nóng của cả hai bắt đầu dồn dập, hòa chung bầu không khí. Môi Suriyen đặt chắc lên bờ môi hồng nhạt của Lin.

"Tôi có thể có nhiều hơn một nụ hôn không?" Một giọng nói trầm vang lên khi anh đưa tay chạm vào eo của Salin.

Nhưng trước khi Suriyen có thể nhận được câu trả lời, anh đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa văn phòng. Salin hoảng sợ vội giơ tay đẩy cơ thể táo bạo của Suriyen ra và vội vàng ngồi thẳng dậy trên ghế. Về phần Suriyen, anh chỉ đơn giản là rút lui, than thở về sự cổ vũ tốt đẹp mà anh ta sắp nhận được nhưng thật không may đã bị gián đoạn. Thật khốn kiếp những người đã cản trở hạnh phúc của anh.

“Mời vào,” Suriyen trầm giọng nói khi anh ngồi trở lại chỗ của mình để tiếp tục xem xét các tài liệu được đặt trước mặt.

// Ít nhất cậu ấy đã khuyến khích tôi ký những tài liệu này! //

"Xong chưa sếp?"

Cửa phòng làm việc mở ra, cô thư ký xinh đẹp bước vào, đứng khựng lại, chìa hai tay ra trước mặt sếp của mình để đợi nhận lại đống tài liệu đã giao trước đó.

"Ngày mai hẹn với Khun Jinjiang ở đâu?" Suriyen hỏi khi đang đưa tài liệu.

"Sếp, anh phải bay đến gặp anh ấy ở Hồng Kông ạ."

"Cô đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu chưa?"

"Mọi thứ đều ổn, thưa ông chủ. Ngày mai, chuyến bay của anh sẽ cất cánh lúc sáu giờ sáng, nhưng tôi vẫn chưa đặt chuyến bay về vì tôi nghĩ rằng sếp sẽ chọn ở lại thêm vài ngày nữa, như thường lệ. Vậy sếp, anh sẽ ở lại đó bao nhiêu ngày nữa?" Cô thư ký trẻ tên JeAim mỉm cười chân thành hỏi nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của sếp quở trách. Khi thấy bầu không khí trở nên hơi u tối, cô lập tức xin lỗi và vội vã rời khỏi phòng.

"Ngày mai, tôi chỉ cần ký hợp đồng, tôi sẽ không ở lại nữa, buổi tối tôi sẽ trở lại."

"Vâng?"

Salin bàng hoàng nhìn người trước mặt. Sếp sắp ký hợp đồng ở nước ngoài, vậy thì liên quan gì đến cậu?

"Tôi đã suy nghĩ..."

Cốc… cốc

Lại có tiếng gõ cửa. Suriyen định mời Salin đi Hồng Kông cùng mình, anh lo lắng đến mức thở ra nặng nề. Nhưng một lần nữa, họ lại bị gián đoạn bởi những tiếng gõ cửa lớn hơn.

"Các thực tập sinh sếp triệu tập đã đến, thưa ông chủ." JeAim mở hé cửa và thò đầu vào trong để thông báo cho sếp của mình.

"Cho họ vào." người đàn ông gật đầu ra hiệu cho phép bọn họ đi vào. Cánh cửa văn phòng chỉ mở vừa đủ để hai người bạn thân nhất của Salin bước vào, họ ngay lập tức ngồi xuống cạnh bạn mình nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi của cậu.

// Ồ... Có phải anh ta gọi chúng ta vào đây vì tôi giơ ngón tay giữa với anh ta không? // Sắc mặt Yotha gần như tái nhợt ngay lập tức, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn đến Boss, người đang ném cho ba người bọn họ một cái nhìn sắc bén.

"Cậu vẫn căng thẳng trong một thời gian dài?" Suriyen nói, phá vỡ sự im lặng.

“Ah, tôi không cố ý” Yotha đáp.

"Vậy là không phải cố ý?"

"Hừ, thiếu chút nữa sếp đυ.ng phải chúng tôi, lúc đó tôi rất tức giận..." Yotha cảm giác được mình sắp nói ra điều không nên nói, liền quyết định nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Cho nên cậu liền cho tôi một ngón giữa như vậy?"

"Tôi xin lỗi."

Cả ba người nhanh chóng giơ tay cung kính xin lỗi sếp, sợ rằng họ sẽ chọc giận sếp của mình nhiều hơn và anh ta sẽ đuổi họ trở lại trường đại học.

"Sao cậu lại xin lỗi tôi? Tôi mới là người nên xin lỗi vì đã lái xe ẩu đến mức suýt cán phải mọi người."

“Uh…” Ba người bạn thân nhất nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm vì đã hiểu nhầm ý của CEO.

"Tôi gọi cả ba người đến đây vì tôi công nhận kỹ năng của các bạn. Tôi thực sự thích các thiết kế đồ trang sức của mọi người. Hai tháng nữa, một cuộc thi thiết kế đồ trang sức sẽ được tổ chức. Giải thưởng là một trăm nghìn baht, và nếu ai thắng cuộc thi, tôi sẽ sẵn sàng cung cấp cho người đó một công việc ở đây sau khi các bạn tốt nghiệp. Vậy mọi người có hứng thú không?"

"Có!" Cả ba đồng ý ngay, bởi họ chọn thực tập tại công ty kim hoàn khổng lồ này vì muốn tìm cách làm nhân viên chính thức ở đó sau khi tốt nghiệp.

"Vậy thì tôi sẽ bảo thư ký gửi cho mọi người tất cả thông tin chi tiết. Các cậu cũng có thể lấy chúng qua Khun Kaewmanee." Suriyen đứng dậy khỏi ghế và chìa tay về phía ba người trước mặt.

"Thật vui khi được làm việc cùng nhau."

"Đó là một vinh dự lớn."

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, ba người bạn cáo lỗi để trở lại làm việc. Nhưng Salin, người đứng gần với Suriyen nhất, đã bị chặn lại trước.

"Có chuyện gì ạ?" Salin nghiêng đầu hỏi.

"Ngày mai anh đi Hong Kong với tôi được không?" Suriyen hỏi Salin, người đang cầm trên tay một tập tài liệu về các thiết kế trang sức tự làm.

"Tại sao tôi phải đi với sếp ạ? Sếp đến đó để ký hợp đồng phải không?"

Ngay cả khi Salin muốn, thì nó có lẽ sẽ không rẻ. Hơn nữa, trong lòng cậu có một cảm giác kỳ lạ. Salin càng nghĩ về những gì cô thư ký đã nói, nó càng củng cố điều mà cậu đã thầm nghĩ bấy lâu nay. Cậu đã nói chuyện với người này trong vài tháng, nhưng bây giờ không phải rõ ràng rằng người đứng trước mặt cậu là một kẻ giỏi tán tỉnh sao? Những gì đang xảy ra có đáng không? Nếu khoogn chính cậu không phải đùa với lửa sao? Salin trở nên thờ ơ với câu hỏi mà Suriyen đã hỏi mình. Nếu bây giờ cậu không rút lui, Salin nghĩ, chắc chắn trái tim cậu sẽ không thể chịu nổi cơn đau sau này.

"Chuyện gì vậy?"

“Không có gì” Salin lắc đầu.

"Nếu cậu không còn gì để nói, thì tôi xin lỗi, nhưng tôi phải quay lại làm việc."

"Nong Lin..." Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy chàng trai trẻ từ phía sau, và Suriyen tựa cằm lên bờ vai hẹp của Salin.

"Buông tôi ra. Sẽ có người nhìn thấy chúng ta."

"Cậu có thể cho tôi một cơ hội không?" Salin đứng yên không trả lời. Cậu không biết Suriyen đang nói về cái gì, cũng như không hiểu anh ấy đang làm gì.

"Tôi muốn xin một cơ hội. Một cơ hội để yêu em, Nong Lin. Là một người đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên." Tuyên bố của anh ấy rất chói mắt, tốt, ai có thể cưỡng lại?

"Em có thể cho tôi... một cơ hội không, Nong Lin?"

Salin quay lại và nhìn người đàn ông cao lớn. Đôi mắt đen láy của Suriyen ánh lên niềm háo hức và hy vọng. Anh ấy đang yêu cầu Salin chứng minh giá trị của trái tim mình. Bản thân Suriyen muốn thử dùng trái tim của mình để thực sự yêu một người, nhưng trong quá khứ, những người bước vào cuộc đời anh chỉ muốn lấy được thứ gì đó từ anh. Salin nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh. Cậu im lặng một lúc lâu trước khi từ từ bước đến gần Suriyen và kiễng chân gửi một nụ hôn bằng đôi môi mềm mại của mình và đặt nhẹ lên môi Suriyen.

"Sếp đang tán tỉnh tôi sao?" Khóe miệng của cậu bé ngọt ngào cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.

Đây sẽ là lần đầu tiên Salin mở lòng với bất kỳ ai. Trước đây, nhiều người đã bước vào cuộc đời cậu, nhưng vừa đến họ lại biến mất, không thèm nói lời từ biệt, khi họ nhận ra rằng Salin rất nhút nhát và cậu sẽ không quan hệ tìиɧ ɖu͙© với họ. Đó là lý do tại sao cậu sợ tình yêu. Do đó, Salin chỉ sống chuyên tâm vào việc học của mình. Bằng cách đó, cậu sẽ không lo lắng về bất cứ ai. Cho đến một ngày đẹp trời, khi người bạn thân nhất của cậu là Pinahat đề nghị cậu cố gắng tìm một người nào đó để nói chuyện, hoặc thậm chí là có một mối quan hệ thông qua một ứng dụng trò chuyện. Đó là điều đã khiến Salin gặp người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

// Bây giờ mình thực sự sẽ có bạn trai rồi! // Lin thầm nghĩ trong lòng.

"Bây giờ em là của tôi, ngoan." Suriyen nở một nụ cười thật tươi, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của Salin khi anh lắc lư từ bên này sang bên kia trước khi áp đôi môi ấm áp của mình lên trán Salin

"Buông tôi ra trước, thư ký của anh rất nhanh sẽ tới gặp anh." Salin đang cố gắng thoát khỏi Suriyen, người cứ ôm và đung đưa cậu như thể vừa nhận được một món đồ chơi mới. Suriyen khẽ nhún vai nhưng để Salin thoát khỏi vòng tay của mình.

Nhưng sau đó, anh đi đến cửa và ấn chốt khóa cửa, rồi nhanh chóng quay trở lại với cậu bé ngọt ngào của mình. Anh lập tức dẫn Salin đến một chiếc ghế sofa dài và ngồi xuống trước khi đặt Salin lên đùi mình.

"Anh đang làm gì thế?" Salin lườm anh.

"Em nghĩ một người như tôi có thể làm gì ở đây, trừ khi... Tôi chỉ muốn một cái ôm vì tôi muốn Nong Lin của tôi động viên tôi để tôi có thể làm tốt công

việc. Nếu tôi không được ôm, tôi sẽ phải gọi cấp cứu mất." Một cái miệng ấm áp hôn nhẹ lên thái dương Salin một cách âu yếm.

"Tại sao anh phải làm điều đó?"

“Tôi cạn năng lượng rồi,” anh thì thầm, nhẹ nhàng gặm vành tai nhỏ của Salin, khiến Salin phải dùng lòng bàn tay bịt tai lại.

"Chờ đợi!"

"Nong Lin…Khun Daddy của em muốn ở bên trong em"

"Anh... chúng ta thỏa thuận nhé? Khi chúng ta gặp nhau trong văn phòng, chúng ta hãy chỉ là sếp và cấp dưới thôi. Tôi không muốn người khác nhìn thấy bất cứ điều gì. Tôi là cấp dưới của anh, được không? Sẽ không ổn nếu ai đó nhận thấy rằng có điều gì đó khác giữa anh và tôi" Salin nói, bởi vì cậu không muốn có tin đồn về những gì đang xảy ra giữa cậu và CEO của công ty. Salin không muốn mọi người nói bất cứ điều gì xấu về họ trong công ty của Suriyen, ngay cả khi những gì họ nói là đúng.

"Hiểu rồi, bé yêu." Suriyen giơ tay chào và hôn nhẹ lên má bạn trai nhỏ.

"Nhưng vì bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau, khi chỉ có hai chúng ta, chúng ta có thể sử dụng cách nói thông thường khi nói chuyện với nhau không?" Salin thở dài và miễn cưỡng gật đầu đáp lại. Và trong mọi trường hợp, liệu một người như Suriyen có nghe nếu cậu nói khác không?

"Tôi có thể hỏi anh một cái gì đó không?"

"Em có thể hỏi, muốn biết cái gì tôi đều sẽ nói cho em biết."

"Thông thường, khi anh bay ra nước ngoài để làm việc, anh có thường ở đó lâu hơn mức cần thiết cho công việc không?" Câu hỏi khiến Suriyen bồn chồn. Anh ta có thể nói rằng Salin có thể nhớ rất rõ những lời của thư ký của mình. Anh nghĩ mình có nên phủ nhận nó không? Ừ thì có thể, nhưng thà trả lời câu hỏi và chấp nhận hậu quả một cách đàn ông còn hơn để sau này chàng trai nhỏ này phát hiện ra.

"Vâng, luôn luôn." Suriyen nhấn mạnh từ cuối cùng, nói rõ rằng những gì Salin nghĩ là đúng.

"Ồ, tôi hiểu rồi."

"Nong Lin..." Suriyen có thể cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu thay đổi. Anh cảm giác một màu đen tối đang tràn ngập không khí. Mặc dù Salin đang mỉm cười, nhưng khuôn mặt ngọt ngào của cậu đầy lo lắng.

“Lần sau đừng ở lâu như thế nữa được không?” Salin hỏi với khuôn mặt ngọt ngào tựa trên đôi vai rộng của Suriyen. Đột nhiên, cậu bắt đầu cảm thấy ghen tị khi nói đến Suriyen.

"Em lo lắng cho tôi và lo sợ những gì tôi có thể làm sao?" Suriyen háo hức nói.

"Nếu anh muốn làm điều đó, hãy đến và làm điều đó với tôi. Đừng làm điều đó với người khác nữa" Salin nói, xấu hổ, nhưng muốn nói rõ với người kia.

"Vợ của Khun Daddy sao có thể dễ thương như vậy chứ?" Chàng thanh niên bướng bỉnh nhìn đi chỗ khác và bỏ cánh tay gầy guộc khỏi vòng tay của Suriyen, cố gắng đứng dậy. Nhưng cậu bị Suriyen vội vàng ngăn cản không cho đứng dậy.

"Bỏ tay ra khỏi người tôi. Tôi phải quay lại với công việc của mình. Tôi đã đi lâu rồi, và những người khác sẽ nghi ngờ mất."

"Cho tôi một nụ hôn, và tôi sẽ để em đi."

"Anh thật là một lão già hư hỏng"

"Tôi mới ba mươi bốn tuổi, emkhông thích sao, Nong Lin?" Surien mỉm cười.

Salin từng nói rằng cậu thích những người đàn ông lớn tuổi đẹp trai, chín chắn, sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác và giỏi chiều chuộng. Tất cả những đặc điểm đó đã tạo nên mẫu người đàn ông lý tưởng của chàng trai trẻ.

"Anh lại chọc tôi."

"Mau hôn tôi một cái đi, bằng không tôi sẽ không cho em trở lại làm việc." Salin nhanh chóng chồm tới và hôn lên môi ông chủ của mình. Nhưng cậu vẫn không nhanh bằng Suriyen, người đã ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cậu và sau đó đè cậu xuống trên chiếc ghế sofa dài bọc da đắt tiền.

"Ưʍ...tại sao anh lại làm thế này, không phải anh đã nói rằng nó sẽ chỉ là một nụ hôn sao? Ugh!"

Hàng cúc áo sơ mi trắng của Salin bị người đàn ông khéo léo cởi ra nửa người, lộ ra làn da trắng nõn như bông.

"Làm thế nào tôi có thể không hôn những núʍ ѵú xinh đẹp này?" Một chiếc lưỡi nóng bỏng bắt đầu liếʍ quanh gốc hồng nhũ hoa hoàn hảo của cậu, liếʍ cho đến khi núʍ ѵú của cậu trở nên cương cứng, trong khi đôi bàn tay mảnh mai vuốt ve gáy Suriyen và nghịch mái tóc đen nhánh của anh. Tất cả điều này gây ra một cảm giác ngứa ran khắp cơ thể của Lin.

"Aaah! Daddy......" Salin rêи ɾỉ với từng cái chạm thú vị từ người đàn ông gợi cảm đang mời gọi anh làʍ t̠ìиɦ.

"Nong Lin, em muốn cái gì, hửm?" Suriyen biết rất rõ Salin muốn gì. Anh chỉ giả vờ hỏi.

"Ugh... tôi... tôi muốn đi làm."

"Em đàn run rảy này. Thế mà em lại muốn bỏ Daddy à. Em có chắc muốn quay lại làm việc không?" Một bàn tay to lớn di chuyển đến vùng bụng phẳng lì của cậu bé ngọt ngào và những đầu ngón tay nhanh nhẹn bắt đầu xoa quanh rốn cậu.

"Khun Daddy, giữ lấy cơ thể của tôi. Aaaah ... ngay bây giờ!"

….……

Cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, thân ảnh mảnh khánh của Salin đi vào. Cậu sợ làm phiền sự tập trung của những người trong phòng, nhưng các tế bào thần kinh khứu giác của cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mùi cá lên men, mắm tôm thơm và xoài ngọt.

"Lại đây, Nong Lin, lại đây ăn gỏi xoài với chúng tôi." Giọng mời gọi của Primalda gọi người mới đến, giơ tay hướng dẫn cậu. Salin bước đến chỗ người đang mời mình trước khi phát hiện ra rằng mọi người trong văn phòng đang ăn salad xoài, ngay cả trưởng bộ phận Kaewmanee cũng tham gia.

"Ngồi xuống, Nong Lin." Mọi người di chuyển một chút để chừa chỗ cho Salin có thể ngồi xuống, và ai đó đưa cho cậu một chiếc nĩa và thìa nhựa.

"Cậu đã hoàn thành công việc của mình chưa?" Salin nhìn vào mặt các đồng nghiệp khi cho một miếng xoài vào miệng.

"Không, chúng ta đang ăn mừng." Kaewmanee đang mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền, khơi dậy nhiều tò mò ở Salin, người đang ngồi nhai cá giòn cho đến khi má phồng lên.

"Mọi người đang ăn mừng chuyện gì ạ?"

"Sếp không yêu cầu tôi thay đổi công việc của các cậu. Ngài ấy nói rằng nó rất hay và thú vị."

Ba thực tập sinh nhìn nhau ngạc nhiên vì ban đầu họ được thông báo rằng công việc chưa được phê duyệt và sẽ phải được làm lại hoàn toàn. Vậy tại sao bây giờ anh ấy lại nói rằng nó thú vị?

"Này, Lin! Cậu có bị muỗi đốt không?" Kaewmanee lớn tiếng hỏi, anh ta đang nhìn vào một đốm đỏ tươi nằm trên cổ của Salin.

"Ồ?"

"Ngay sau gáy. Anh đi tìm thuốc bôi cho em. Trong văn phòng có rất nhiều muỗi. Sau này em phải luôn mang theo thuốc chống muỗi nhé Nong Lin, vì chúng rất thích ăn trên dòng máu ngọt ngào của em đấy." Kaewmanee nói và vội vã đến văn phòng riêng của mình.

Salin nhanh chóng đặt tay lên gáy và nở một nụ cười gượng gạo với Yotha và Pinahat, những người đang im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Salin. Họ đang tỏa ra một luồng khí hoang dã, cho thấy rõ rằng họ mong đợi một lời giải thích ngay lập tức. Một cảm giác lo lắng lan khắp cơ thể Salin.

"Mày không có điều gì muốn nói với bọn tao sao, Salin?!"

"Không, không có gì. Đó thực sự chỉ là vết muỗi đốt," Salin lắc đầu nói.

"Chúng ta là bạn lâu rồi, Lin." Pinahat cau mày với Yotha, người cũng đang chờ đợi câu trả lời thực sự.

"Im đi, hai người. Tối nay tôi sẽ nói cho các bạn biết."

Trò chuyện nhóm (3)

[Pimmy: Con đĩ ngoan thì nói đi!]

[Linlin: Bạn của mày, Lin hiện có một người đặc biệt.]

[Yotha k: Ai?]

[Linlin: Là người trong công ty.]

[Pimmy: Khoa nào? Anh ấy có đẹp trai không?]

[Yotha k: Và mày biết anh ấy đủ rõ để anh ấy liếʍ cổ bạn tại nơi làm việc...]

[Yotha k: Lin có nghĩ là đi quá xa không?]

[Yotha k: Nếu đến tai cấp trên thì không hay đâu.]

[Pimmy: Ừ, tệ thật đấy! Họ có thể gửi mày trở lại trường đại học. Đặc biệt là nếu sếp phát hiện ra.]

[Yotha k: Chắc chắn là anh ấy sẽ không giữ mày ở bên đâu Lin .]

[Yotha k: Tương lai của mày có thể bị hủy hoại.]

[Linlin: Tao xin lỗi. Lần sau tao sẽ cẩn thận hơn.]

[Pimmy: Có lần sau không??]

[Linlin: Thật ra chúng ta đã quan hệ với nhau...]

[Linlin: Làm thế nào tao có thể ổn định trái tim mình?]

[Linlin: Anh ấy rất đẹp trai.]

[Pimmy: Lỡ nó không yêu mày thì sao? Nó chỉ muốn quan hệ với mày.]

[Pimmy: Ôi, những từ đó sắp chuyển sang màu đỏ và thoát ra khỏi màn hình.]

[Pimmy: Ngày mai tao lại kiểm tra vết bầm tím cho mày, mày chờ đó!]

[Linlin: Tao sẽ gửi một bức ảnh.]

[Linlin: Nhưng tao cũng muốn giữ vài thứ cho riêng mình.]

[Pimmy: hahaha]

[Pimmy: Không cần ảnh.]

[Pimmy: Không có ý làm phiền mày.]