Ngụy Mặc Sinh ngủ đến sau nửa đêm thì bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, dọa cho Du Đường đang dựa giường trông cậu ngủ mà giật mình.
Du Đường mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Sao vậy?”.
Trong mắt Ngụy Mặc Sinh toàn là tơ máu, gương mặt bầm tím, mặt nôn nóng mà hỏi Du Đường: “Bây giờ là mấy giờ?!”.
“ Nửa đêm, 11 giờ.” Du Đường còn đang ngây ngốc, “Sao vậy?”.
Ngụy Mặc Sinh không để ý đến anh, trực tiếp xuống giường xỏ giày, nhưng lại vì cơ thể bị thương quá nặng mà suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Du Đường đỡ cậu: “Rốt cuộc là cậu đang gấp cái gì chứ?”.
“ Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn đang chờ ở nhà.”.
Du Đường nghe thấy cậu nhắc đến mẹ, thoắt cái liền hiểu rõ.
Trên dữ liệu hệ thống cho anh có ghi, cha dượng của Ngụy Mặc Sinh hầu như mỗi ngày đều sẽ bạo hành người mẹ đang bệnh trên giường của cậu, Ngụy Mặc Sinh ở đó mới có thể che chở cho mẹ cậu được.
Cho nên Ngụy Mặc Sinh không dám ngủ lại bên ngoài.
Vυ't một cái, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài, giữ chặt cánh tay của thiếu niên, túm người đến nhà xe.
Cầm lấy nón bảo hiểm trên xe mình đưa cho cậu: “Đội lên, tôi chở cậu về.”.
Ngụy Mặc Sinh không biết nhận ý tốt từ người khác, đối với cậu, Du Đường cũng chỉ là mới gặp một lần trên võ đài.
Vậy nên sắc mặt hơi cứng đờ, ôm nón bảo hiểm trong ngực không biết làm sao.
“Tôi không cần anh chở.”.
Du Đường liếc cậu một cái, “Giờ này cậu cũng không bắt được xe buýt, gọi xe về nhà cũng hết hơn 10 đồng, cậu có tiền à?”.
“…”
Sàn đấu quyền anh cách nhà cậu ít nhất cũng 10km, lúc cậu tới, ngồi xe buýt đã hơn 20 phút. Vốn dĩ định kết thúc thi đấu xong thì ngồi xe buýt về nhà, không ngờ lại hôn mê lâu như vậy.
Du Đường nói trúng điểm chết.
Thứ cậu thiếu nhất, là tiền.
Cậu muốn đem mẹ đi khám bệnh, cậu muốn dọn ra khỏi khu ổ chuột đó, cậu muốn sống riêng. (theo tui hiểu ý ảnh là sống riêng với mẹ, cách xa ông bố dượng)
Cho nên, về cơ bản, cậu cũng không cần phải ngại ngùng mà từ chối ý tốt của đối phương.
Du Đường không biết trong lòng cậu nghĩ gì, thấy cậu không nhúc nhích, chỉ đơn giản là tự mình cầm lấy nón bảo hiểm, đội trên đầu Ngụy Mặc Sinh, cài chốt an toàn lại, sau đó khởi động xe, sải chân dài bước lên, “Không phải cậu sốt ruột sao? Biết rồi thì ngồi lên nhanh lên, đừng để tôi chờ.”.
Sau đó, ghế sau xe máy nặng xuống, rốt cuộc thi Ngụy Mặc Sinh cũng ngồi xuống, tay vịn vào hai bên sườn xe máy, âm thanh nặng nề truyền ra.
“Cảm ơn”.
Theo sau lời cảm ơn của cậu, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
【Ting! Độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +2, độ hảo cảm trước mắt là 2. Mong ký chủ không ngừng cố gắng!】
Du Đường ngơ ngác, khóe môi chợt cong lên, xe máy tăng tốc cách xa sàn đấu, hướng về phía nơi ở của Ngụy Mặc Sinh.
Xen ra, độ hảo cảm của phản diện cũng không khó kiếm như vậy.
.
.
.
Xe máy chở hai người chạy ra khỏi nội thành xa hoa lộng lẫy.
Xe lăn bánh khỏi đường nhựa, tiến vào con đường đất đá, cuối cùng ngừng trước căn nhà cũ nát, rêu mọc đầy tường.
Động cơ xe thịnh thịch kêu, dọa con chó đang lục thùng rác chạy đi mất.
Ngụy Mặc Sinh nhấp môi, sau khi xuống xe, không chút sơ hở mà đứng che đi chữ “Không được đại tiểu tiện ở đây” dùng sơn đỏ viết lên vách tường bám rêu.
(*) đại tiểu tiện là viết tắt của đại tiện (đi ẻ) với tiểu tiện á.
Tháo nón bảo hiểm xuống đưa cho Du Đường, nói một câu ‘cảm ơn’ rồi lại xoay người rời đi.
Không ngờ bị Du Đường túm chặt.
Ngụy Mặc Sinh quay đầu lại, nương theo ánh đèn mờ nhạt bên đường, thấy rõ mặt Du Đường.
Khác với dáng vẻ yếu đuối của mẹ mình, Du Đường có vẻ cứng rắn hơn.
Mặt nhỏ, mắt một mí, mũi hẹp mà thẳng, màu môi nhạt, cũng không quá mỏng, lại rất gợi cảm.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lúc cười rộ lên, lại rất tuấn tú.
Ngụy Mặc Sinh hơi rũ mắt, phát hiện người đàn ông này biểu cảm tự nhiên, giống như đối với cái nơi rách nát này không có nửa phần khinh thường.
Khó hiểu mà nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng phản ứng lại thấy có chút ảo não.
Sao cậu lại phải để ý cái nhìn của đối phương chứ.
Du Đường từ trong túi móc ra một tấm chứng nhận dán ảnh Ngụy Mặc Sinh giao cho cậu.
“Trận chiến đầu cậu thắng, đây là chứng nhận ông chủ cấp cho cậu.” Du Đường nói với cậu, “Có chứng nhận thì cậu có thể tham gia thi đấu quyền anh, kiếm tiền thưởng.”.
“Nhưng tôi không kiến nghị cậu bây giờ bắt đầu thi đấu.” Du Đường bóp nhẹ bả vai Ngụy Mặc Sinh, thiếu niên lập tức bị đau đến mức nhíu chặt mày lại.
“Bác sĩ nói cơ thể cậu thiếu dinh dưỡng trầm trọng, hơn nữa còn có rất nhiều vết thương ẩn, hôm nay tôi xem cậu đấu quyền anh, phát hiện cậu vốn chỉ dựa vào sự tàn nhẫn mà không có bất kỳ kỹ xảo gì, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.”.
Ngụy Mặc Sinh lùi về sau nửa bước, siết chặt chứng nhận, “Đánh hay không là việc của tôi, không cần anh quản.”.
Bang
Du Đường búng trán cậu một cái.
“Anh làm gì vậy?!”.
“Tên nhóc này, không có bản lĩnh, nhưng mà tính cách lại rất cứng rắn.” Du Đường cười cậu, từ trong túi lấy ra tờ giấy, nhét vào tay Ngụy Mặc Sinh, “Đây là số điện thoại với địa chỉ của tôi, đợi đến khi vết thương của cậu tốt lên rồi thì tới đây tìm tôi, tôi dạy cậu đánh quyền anh.”.
“…” Ngụy Mặc Sinh trầm mặc.
Ngón tay nắm chặt tờ giấy, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Du Đường, sâu bên trong mê man kích động.
Đây là lần đầu tiên có người giúp cậu như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” bàn tay to của Du Đường đặt lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, xoa nhẹ hai cái, “Yên tâm đi, không thu tiền của cậu.”.
Không đợi Ngụy Mặc Sinh đẩy ra, Du Đường tự mình thu tay lại, khởi động xe, “Tôi đi trước, cậu đi lên nhanh lên đi.”.
“Đừng chậm trễ.”.
.
.
.
Trên đường trở về, hệ thống hỏi Du Đường, 【ký chủ, sao ngài không đi vào cùng cậu ta?】.
【Như vậy, lỡ như cha dượng của cậu ta bạo lực, ngài còn có thể giúp cậu ta. Thường xuyên qua lại, độ hảo cảm chắc chắn dễ như trở bàn tay! 】.
Du Đường “Xem tư liệu về thế giới này là có thể biết ngay, Ngụy Mặc Sinh mẫn cảm, đa nghi lại có lòng tự trọng cực kỳ cao. Bọn ta vừa mới quen biết, nếu ta cứ liên tục kè kè bên cạnh cậu ấy, xâm nhập vào cuộc sống của cậu ấy, ngược lại sẽ bị phản lại.
【À à! Ký chủ, ngài thật lợi hại!】mắt hệ thống lấp lánh, 【không hổ danh là ảnh đế ở thế giới kia!】
Du Đường cười cười, không nói chuyện.
Người đạo diễn có ân với anh từng nói, đối với độ nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản, anh đã đặt đến trình độ đỉnh cao.
Thế cho nên, có thể 1 giây thành nhân vật đó, diễn cái gì giống cái đó.
Hiện tại, anh có thể hoàn toàn xem thế giới tiểu thuyết này trở thành một kịch bản, chỉ cần diễn cho tốt nhân vật mà hệ thống giao cho anh là có thể hoàn thành nhiệm vụ, sống lại ở thế giới của mình.
Với anh mà nói, hẳn là sẽ không quá khó.