Trái Tim Ấm Áp

Chương 3

4

Một ngày tủi nhục cuối cùng cũng qua.

Buổi tối, tôi đi dạy thêm.

Quay trở lại con hẻm của trường, thì bị người ta chặn lại.

Người đó không nói lời nào, trực tiếp tát tôi một cái: "Đồ chó đẻ!"

Tôi chưa kịp định thần lại thì đã bị đánh vào mặt và hoàn toàn choáng váng.

Mặt tôi bỏng rát vì đau.

Ngẩng đầu nhìn lên, là Hạ Thanh Thanh.

Người đẹp phú nhị đại, gia đình sở hữu một công ty điện ảnh và truyền hình, thích Tần Từ.

Từ khi biết tôi với Tần Từ lớn lên cùng nhau, liền bắt đầu không thích tôi, nhưng bình thường khi gặp cũng chỉ quái gở vài câu, chưa từng động tay động chân gì.

Tôi lạnh lùng nói: “Cô bị điên à?

Khuôn mặt Hạ Thanh Thanh tràn đầy tức giận: "Cô mới bị điên, cô không biết xấu hổ! Sao cô... sao cô có thể..."

“Công khai thảo luận về 16 cm?” Tôi nheo mắt: “Làm sao? Con số này làm nhục cậu ấy à?”

"Cô...cô......"

Hạ Thanh Thanh không ngờ tôi lại nói thẳng ra như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta mới mở miệng nói: "Cô biết gia đình tôi làm nghề gì đúng không? Bố tôi vốn muốn ký hợp đồng với cậu ấy. Cô có biết chuyện này nếu làm lớn sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực đối với cậu ấy không?"

Tôi muốn nói lại.

Nhưng tôi đã nắm chặt tay khi nghe câu nói: "Bố tôi muốn ký hợp đồng với cậu ấy."

Cuối cùng vẫn rút tay về.

Hít một hơi thật sâu.

"Tôi đã đích thân xin lỗi cậu ấy và tôi không biết mic của đài phát thanh có bị tắt hay không."

"Hơn nữa, cô có tư cách gì dạy dỗ tôi? Cô là gì của Tần Từ?"

"Tôi là Tần Từ... Tần Từ?"

Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn về phía sau tôi.

Tôi quay lại nhìn theo ánh mắt của cô ta.

Tần Từ đứng cách đó không xa.

Cậu ấy mặc một chiếc áo len đen đơn giản và quần thể thao, cầm một tập kịch bản được dán đầy những miếng dán hướng dẫn đầy màu sắc.

Trong giây tiếp theo, cậu ấy bước một chân dài và đi về phía chúng tôi.

Nắm lấy cổ tay tôi.

Giọng nói từ tính không có cảm xúc.

"Đánh lại."

5

Tần Từ mặt không đổi sắc hất cốc Coca có đá trước mặt tôi.

"Đau quá, cậu làm gì vậy!"

"Đau cũng đứng đó không trốn?"

"Tôi không phản ứng kịp!"

Tôi cầm lon coca, khẽ rít lê, thầm nghĩ tên này đánh người đau thật.

"Đúng là họa thủy... vừa hoàn thành công việc xong à?"

"Ừm."

Tôi liếc nhìn nét chữ sặc sỡ của cậu ấy: “Có nhiều lời thoại như vậy sao?”

“Không phải” Tần Từ cười nói: “Cái này là của nam chính.”

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Tần Từ không nói gì, duỗi chân dài trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời.

Đó là một góc buồn 45 độ.

Đường quai hàm cao gần trong tầm tay, tên Tần Từ đúng là có chút đẹp trai thật.

Có lẽ tương lai thật sự có thể nổi tiếng.

Tôi định bịa ra vài lời an ủi.

Chỉ nghe Tần Từ hỏi: "Lời thoại của tôi sẽ càng ngày càng nhiều, đúng không?"

"Đương nhiên."

Không kịp đề phòng, Tần Từ lại hỏi: "Vừa rồi sao không đánh lại?"

Thời gian bị kéo ngược về nửa giờ trước.

Trong ngõ, đèn đường mờ ảo.

Hạ Thanh Thanh không thể tin được nhìn Tần Từ: "Cậu để cho cô ta đánh tôi? Tần Từ, cậu biết cậu đang nói cái gì không?"

Tần Từ hoàn toàn không thèm nhìn Hạ Thanh Thanh.

Ánh mắt cậu ấy không ngừng rơi trên mặt tôi, muốn lặp lại: "Giang Sênh, đánh..."

"Thôi kệ đi." Giọng nói rơi xuống.

Tôi kéo cậu ấy ra khỏi ngõ.

Tần Từ bị tôi lôi kéo, miễn cưỡng bước đi.

"Cậu không nghe cô ta nói gì sao? Bố cô ta là chủ sở hữu của một công ty điện ảnh và truyền hình. Giữ lại chút thể diện sau này còn có thể gặp lại nhau."

"Suy nghĩ cho tôi nhiều như vậy." Tần Từ nghiêng đầu nhìn tôi: "Thích tôi rồi phải không? Xì—!"

Tôi đập mạnh lon coca có đá vào gáy cậu ấy.

"Cậu nằm mơ đi!"

Trong khi bước vào cổng, tôi truồn trở lại ký túc xá dưới con mắt cảnh giác của dì quản lý.

Những người bạn cùng phòng đều bận rộn với công việc của họ, vì vậy họ không nhận thấy sự khác lạ trên khuôn mặt của tôi.

Tôi càu nhàu và đánh răng, nhìn mình trong gương...

Vết đỏ bên trái là do bị đánh.

Đỏ mặt bên phải là vì...

Đúng, tôi thích Tần Từ.

Thích cậu ấy... rất nhiều, rất nhiều năm