Chương 22
Hàn Như bước vàoquán, đi thẳng đến chỗ chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Ngữ,tháo mắt kính ra, dùng đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn một lượt, nói:-“Xin lỗi, đến trễ!”
Triệu Linh nghe cái giọng điệu cao cao tại thượng không có vẻ gì là muốn xin lỗi của Hàn Như, bật cười, đưa ly nước của mình cho cô, mắng:
-“Giọng điệu của cậu như vậy mà gọi là xin lỗi sao, giọng điệu làmuốn ăn đấm mới đúng.”
Hàn Như nhận lấy ly nước, hút một hơi, sau đó xem thường nói: “Tôi nói mấyngười, rõ ràng tin nhắn là “đúng 8 giờ sẽ chuẩn bị, ai xong thì tớitrước”. Lần nào các người cũng nhanh như vậy, dùng bộ dạng không có chút ánh sáng nào đến gặp tôi, các người muốn chọc mù mắt tôi sao?”
Nghe Hàn Như mắng, Đỗ Mạn Linh cúi đầu nhìn quần áo của mình hôm nay, ừm,một cái áo tay bèo màu trắng, phần eo được thiết kế hơi co lại, phần vạt áo còn lại thì dài đến mông, hơi phồng ra, hết hợp với chiếc quần jeanxanh dài đến nửa bắp chân.Không tồi, nhìn rất được mà.
Hàn Như khẽ liếc mắt qua Đỗ Mạn Linh, thấy hành động của cô, không nhịn được bốc hỏa:
-“Bây giờ cậu đang nghĩ là cậu nhìn rất được đúng hay không, nhìn lại cậu đi, 23 tuổi rồi, chứ không phải là học sinh cấp ba, ăn mặc thanh thuần nhưvậy để làm gì, thân hình ma quỷ của cậu đâu, bây giờ có nhìn thấy đượcchút gì đâu, mặc một bộ quần áo ngoài chất liệu ra thì không hề khiến cơ thể cậu nổi bật, nhìn đi nhìn đi, cái phần ngực đánglẽ phải mặc chậtmột chút, khiến cho nó được ra ngoài ánh sáng, mặc cái này là sao.”
Trần Thanh Ngữ bên cạnh thấy vậy dịch qua một bên, miệng hô nhẹ:
-“Như Như, cậu bình tĩnh một chút!”
-“Bình tĩnh cái gì, đi, đi mua quần áo, tôi nhất định phải tuốt lại các cậu,phải khiến cho đống nam nhân nhìn vào lé mắt, không nhịn được mà nhàovào, xxoo rồi ooxx rồi xoxo.”
Đỗ Mạn linh nhìn Hàn Như như muốnhóa thân thành dì ghẻ, khϊếp khϊếp sinh sinh nói : “Nhưng những bộ quầnáo mà cậu lựa cho tớ, ông xã không cho mặc, còn xé rách.”
Câu nói thành công khiến không khí trở nên trong lành, yên lặng. Đỗ Mạn Linh thấy vậy còn bồi thêm một câu: “Rất lãng phí!”
Câu nói thành công khiến trên trán Hàn Như xuất hiện một dấu cộng là lạ.Hít sâu mấy lần, sau đó cầm lấy cái ly của Đỗ Mạn Linh uống một hơi hếtsạch. Trần Thanh Ngữ bên cạnh thấy vậy, cũng góp ý kiến:
-“Phải đó Như Như, mấy bộ quần áo đó, Tư Viễn cũng không cho chị mặc ra ngoài, hơn nữa…em, cũng hiểu.”
Hàn Như nghe tới đây, chợt nhớ đến gương mặt tươi cười của anh trai mình,cùng giọng điệu dịu dàng gọi mình “tiểu Như Như”, sống lưng chợt lạnhhơn.
Triệu Linh lúc này có vẻ không hề để ý nói: “Còn lão Phongnhà tớ, khi tớ định mặc bộ đó ra đường thì ổng cứ như là chết cha, chếtmẹ vậy, khóc lóc cầu xin, còn nói gì đừng ra tường, đừng bỏ anh, vài hôm sau thì bộ quần áo cũng mất tích.”
Hàn Như nghe mọi người thấyvậy thì rất khó chịu, cô cũng không hơn gì mọi người, đi mua quần áosεメy về cũng chỉ là để quyến rũ cái đồ cứng đầu kia, ai ngờ anh chẳngnhững không thích, còn làm mặt lạnh với cô. Bởi thế cô mới phát hỏa nhưthế này. Không phải tại cái đầu đần của đám đàn ông mấy người nên tôimới khổ sở vậy sao.
Trần Thanh Ngữ thấy biểu hiện gương mặt của Hàn Như liền biết ngay là có liên quan đến Diệp Khuynh, liền mở miệng dò xét:
-“Là Diệp Khuynh đúng không ?”
Nghe thấy cái tên này, Hàn Như càng khó chịu hơn. Đỗ Mạn Linh thấy vậy thìcũng rất thương cho Hàn Như, muốn quyến rũ người mình yêu, nhưng ngườita lại không thích, thật ra thì cô cũng hiểu, bọn họ chỉ là không muốncác cô mặc đồ như thế này cho người khác ngắm thôi. Khoan đã, nếu vậy,thì chỉ cần không cho người khác ngắm thì được rồi. Một ý nghĩ lóe lêntrong đầu cô.
-“Này, tại sao chúng ta không đi mua nội y!”
-“Nội y?”