Hướng Dẫn Mang Thai Trong Ngục Giam

Chương 4

Trong khi cầm nắm gậy thịt nhỏ, hắn có thể nhìn thấy trọn vẹn l*и nhỏ của Đào Kiều.

Tay của người đàn ông nhanh chóng bao phủ lấy âʍ đa͙σ của Đào Kiều, lòng bàn tay hắn rộng lớn xen vào gốc ©ôи ŧɧịt̠ của cậu, bao phủ toàn bộ mép l*и. Không khí ẩm ướt quyện vào lẫn nhau, va vào những vị trí bọn họ đang kề sát nhau.

"Đây là cái gì?" Người đàn ông hỏi.

"Em là người song tính ạ." Đào Kiều trả lời thành thật.

"Tôi biết, tôi hỏi cái này là gì đây?" Hắn vừa nói vừa áp lòng bàn tay lên âʍ đa͙σ non nớt mà xoa mạnh, mép l*и mềm mại ướŧ áŧ hướng ra ngoài, lộ ra hộŧ ɭε nhỏ ở bên trong.

"Dạ, đây là l*и nhỏ của em." Giọng nói của Đào Kiều nghẹn ngào như sắp nhũn ra. Cậu cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa rồi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian kiểm tra lại kéo dài và tra tấn người như thế. Cậu cảm thấy đầu óc vốn dĩ tỉnh táo của mình, bắt đầu trở nên choáng váng quay cuồng. Tất cả các dây thần kinh cảm giác trong cơ thể cậu, không ngừng tập trung chú ý vào phần dưới cơ thể.

Khuôn mặt vị trưởng quan lạnh lùng như đang nghiêm túc kiểm tra, mặc dù găng tay của hắn đã bị nước da^ʍ tưới ướt đẫm nhưng vẫn cẩn thận sờ vào kẽ hở của âʍ đa͙σ.

Hắn ma sát hộŧ ɭε nho nhỏ, dùng sức chà mạnh cho đến khi hộŧ ɭε sưng như một viên đậu đỏ. Cuối cùng mép l*и của cậu cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khép khép mở mở, rồi phun ra nước da^ʍ, tưới ướt găng tay màu trắng của hắn.

Bắp đùi Đào Kiều cũng lầy lội không chịu nổi, nước da^ʍ nhớp nháp, chảy dọc theo đường cong của đôi chân, rồi dần dần hòa quyện với làn dao trắng nõn bóng loáng.

Nhân lúc miệng l*и của cậu co rút, một hơi thở nóng rực đột nhiên tràn vào khiến Đào Kiều phải cúi đầu xuống.

Lúc này, cậu mới phát hiện ra người đàn ông kia chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống, khuôn mặt đối phương cách rất gần hạ bộ của cậu. Hơi thở nóng rực của hắn xâm nhập vào âʍ đa͙σ, khiến cậu cơ thể mẫn cảm của cậu run một cái.

"Đừng di chuyển."

Đào Kiều chỉ còn cách cố gắng đứng thẳng, mặc kệ người đàn ông cởi găng tay ra, để trần khớp xương ngón tay thon dài, từng chút một mở mép l*и ra rồi chạm vào bên trong.

Miệng lỗ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức phun ra một chút hương thơm như nhụy hoa buổi sớm, tất cả đều tưới lên ngón tay của người đàn ông.

Ánh mắt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương nhìn chằm chằm vào nơi đó của cậu. Không ngờ đúng lúc này, tiếng chuông bên ngoài đột nhiên vang lên đã đánh vỡ không khí ấm áp, khiến cho cả hai đồng thời tỉnh táo lại.

"Số 207568 Đào Kiều." Đối phương đứng dậy, giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng, cảm giác như rất khó có thể làm tan chảy sự băng giá này. Tất cả cảm xúc trên mặt hắn trong nháy mắt đều ẩn vào trong băng tuyết.

"Tôi đã kiểm tra xong, tất cả đều bình thường."

Đào Kiều nhanh chóng nhặt quần áo trên giường, cánh tay run rẩy vội vàng mặc vào từng cái một.

Nhưng khi mặc áo ngực vào, cậu lo lắng đến nỗi trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cặρ √υ' mềm mại bị chơi đùa sưng lên, tròn căng như hai quả bóng, chiếc áo ngực cậu mặc lúc trước thật sự hơi nhỏ một chút.

Quan trọng nhất là ngón tay cậu như nhũn ra, không thể nào nắm chặt được chiếc áo ngực, cậu vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Một giây kế tiếp, đối phương thật sự chủ động đi ra phía sau, cả người áp sát vào cơ thể cậu, bàn tay to bao lấy tay cậu, giúp cậu cài lại móc khóa áo.

Đào Kiều rời khỏi phòng vào giây cuối cùng, đứng vào trong đội ngũ xếp hàng tập hợp, cậu lặng lẽ cúi đầu, nhưng trong lòng lại thầm nuối tiếc.

Thời gian không đủ, xem ra còn phải quyến rũ thêm đàn ông khác nữa mới có thể mang thai được, thật là phiền phức mà.