Ngục giam trực thuộc phân khu thứ hai của Liên minh nằm trên một hòn đảo ở bang Anski, là nơi giam giữ tất cả các thể loại tù nhân. Trong ngục không thiếu những kẻ gϊếŧ người điên cuồng ở thời kỳ chiến tranh, cùng với tù nhân của các quốc gia thù địch.
Chính vì vậy, nơi này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, việc kiểm tra lịch sử ra vào cũng rất chặt chẽ.
Đào Kiều ngồi trong xe giam giữ cùng với một nhóm tội phạm, tất cả bọn họ đều bị trùm trên đầu một chiếc bao tải màu xám, chỉ lộ ra bên ngoài từ phần eo trở xuống, hai tay cũng bị xiềng xích trói trước ngực.
Sau khi xuống xe, bọn họ bước vào cửa ngục giam dưới sự hướng dẫn của giám ngục.
Tầm mắt của Đào Kiều bị che khuất, cho nên cậu chỉ có thể thuận theo bản năng, đi theo xiềng xích bị người ở phía trước kéo xuống. Bọn họ đi qua một con đường bình thường, đường đá vừa gồ ghề vừa cứng rất khó di chuyển.
Đột nhiên, một trận reo hò đinh tai nhức óc vang lên, Đào Kiều nhìn xuyên qua khe hở của bao tải, phảng phất nhìn thấy hai bên cái l*иg bọc lưới sắt đầy ắp người. Những người đàn ông mặc đồng phục tù nhân có hình dáng khác nhau, lại đang đồng thanh phát ra tiếng reo hò vang dội.
Đến nỗi còn có người hưng phấn cởi hết áo, ngón tay chọc qua ô lưới hình vuông nhỏ, cố gắng thử chạm vào một trong số đám người mới bọn họ. Trong đôi mắt bọn hắn đều toát ra vẻ soi mói bỉ ổi, mưu đồ tính toán tìm ra một cơ thể xinh đẹp để có thể nhấm nháp thật tốt.
"Này! Thằng song tính kia."
Một giọng nam vang lên bên tai cậu, trong lòng Đào Kiều thắt lại một cái, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại. Nhưng mà cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh, chân không ngừng bước về phía trước.
"Này tóc vàng! Tao gọi mày đấy? Cơ thể mày phát cơn thèm khát rồi đúng không? Tối nay tới đây tìm tao." Nghe thấy điều này, Đào Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chú ý tới người tóc vàng không may là hôm nay ăn mặc hở hang, bộ quần áo tơ lụa ôm sát đường cong bên ngoài của cậu ta. Cậu âm thầm vui sướиɠ vì hôm nay bản thân mặc một chiếc áo khoác màu xám dài rộng.
Tóc vàng nghe thấy tiếng hét của người đàn ông bên ngoài lưới sắt thì cả người run lên một cái, rồi nghẹn ngào khóc ra tiếng. Cậu ta sợ đến mức dừng chân lại, khiến cho cả đội đột ngột dừng tại chỗ.
Đến khi cây dùi cui đập vào xương bả vai cậu ta một cái, tiếng răng rắc vang lên mới làm cả đội tiếp tục di chuyển lên phía trước. Đồng thời, tiếng cười ác ý vang lên một lần nữa, các thể loại lời lẽ khó nghe, thô tục, đầy ý da^ʍ không ngừng tràn ngập bên tai cậu.
Trong lúc hỗn loạn, Đào Kiều còn bị kéo quần áo, mông bị sờ nắn, chất lỏng màu trắng tanh tưởi dính đầy trên quần áo cậu, đọng lại thành một đống bẩn thỉu, ghê tởm.
Mọi người bước vào trong cánh cửa sắt oai phong rồi dừng lại.
"Số 207568, Đào Kiều!"
"Có."
"Cậu vào phòng số năm."
Mới một phút trước, bọn họ được giám ngục thông báo rằng, sắp diễn ra một cuộc kiểm tra theo thường lệ đối với những người mới đến. Trong mỗi phòng đều sẽ có một trưởng quan, chịu trách nhiệm kiểm tra cơ thể tù nhân từ trong ra ngoài. Tất nhiên, trước khi kiểm tra, bọn họ sẽ rất hài lòng khi thấy tù nhân tự nguyện giao nộp cần sa, các loại dao găm vi phạm lệnh cấm được cất giấu trong người.
Đào Kiều bước vào căn phòng số năm chỉ rộng một mét vuông, ngọn đèn sợi đốt trên đầu cậu tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Một vị trưởng quan mặc đồng phục màu đen đứng bên giường chờ đợi cậu, hắn cao gần 1m9, áo choàng che đi bóng người, lông mi hắn rũ xuống, nhìn không rõ cảm xúc trong mắt.
Cho dù phòng không có cửa sổ, nhưng thời điểm Đào Kiều đến gần hắn, vẫn cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi vào cổ.
Bao tải trùm lên đầu bị lấy xuống, lại nhìn thấy ánh sáng một lần nữa khiến Đào Kiều bất giác chớp mắt vài cái. Bởi vì phải chịu nóng bức trong thời gian dài, nên hai gò má của cậu đỏ bừng lên, cặp đồng tử cũng nhạt màu, khóe mắt còn vương lại vài giọt nước, tóc đen da tuyết, gương mặt xinh đẹp như vậy rất dễ khiến người ta có cảm giác thương xót.